Mục lục
Nhất Ngôn Thông Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô tình đuổi đi! Mai Tam Nương nghe được, tâm tình như tro tàn. Tình nghĩa tỷ đệ trong thời khắc này đã hoàn toàn bị chặt đứt. Mai Tam Nương không nghĩ ra Từ Ngôn mới gia nhập Quỷ Vương môn được nửa năm, làm sao lại biến thành cái bộ dạng như bây giờ? Mai gia rời khỏi chỗ này cũng có thể đặt chân ở bất kỳ nơi đâu được, có chăng vấn đề chỉ là hôm nay là ngày giao thừa mà thôi. Khiến Mai Tam Nương thương tâm, chính là việc Từ Ngôn lại đối xử bội bạc với nàng.

Không để Mai Tam Nương nghĩ nhiều. Từ Ngôn mặt trầm như nước, ánh mắt xuất hiện sát ý, bàn tay đặt lên chuôi đao đeo bên người. Nhìn thấy động tác này của hắn, mấy vị Thái Bảo đứng cạnh cửa xem náo nhiệt đều hiện lên vẻ tươi cười. Chỉ cần Từ Ngôn động thủ, bọn hắn cũng không ngại giúp lão thập thất giết sạch đám Mai gia trong tiểu viện này.

“Còn không mau cút hết?”

Từ Ngôn quát to khiến Mai Tân Cử hoảng sợ mà run rẩy cả người. Lão không dám nói lời nào, vội vàng trở lại vào phòng, chỉnh đốn thành lý tư trang, không bao lâu thì mang theo đám con cái thê thiếp mặt mày xám xịt rời khỏi Mai Hương lâu

Mai Tân Cử thập phần hiểu rõ, Mai Hương lâu cũng không phải do con gái mình định đoạt. Chí ít nơi này có một nửa thuộc quyền quản lý của Thái Bảo thứ mười bảy đấy. Người ta đã lên tiếng, ngươi không đi thì coi như là đi tìm chết!

“Bắt đầu từ mai đừng để ta nhìn thấy đám các ngươi ở Phong Đô!”

Một nhà Mai Tân Cử vừa ra khỏi cửa viện thì giọng nói lạnh như băng của Từ Ngôn đã chậm rãi truyền ra: “Mai Tân Cử, nhớ kỹ cho ta, sang năm nếu các ngươi vẫn còn ở trong Phong Đô. Gặp tên nào, ta giết tên đó!”

Sang năm chẳng mấy chốc mà đến, bởi vì mai là ngày đầu tiên đón năm mới. Lời cảnh cáo của Từ Ngôn không có lấy một chút cảm tình, lạnh băng giống hệt con dao mổ của đao phủ không cho phép có chút do dự trong đó.

Thái Bảo nói muốn giết người thì nhất định sẽ không để cho đối phương còn sống. Thành ra Mai gia chỉ có một con đường duy nhất, đó là tranh thủ suốt đêm rời khỏi thành Phong Sơn.

Một giọt nước từ khoé mắt Mai Tam Nương rơi xuống. Cuối cùng nàng đã không còn hiểu được tiểu đạo sĩ chất phác kia nữa rồi. Lòng đau đớn khiến nàng gần hôn mê nhưng vẫn mạnh mẽ gắng gượng không để mình gục ngã.

Cũng bởi vì con heo Tiểu Hắc bị chọc phá sỉ nhục, chỗ ở bị chiếm nên Từ Ngôn đã không có dấu hiệu mà nổi điên lên. Đến khi Mai Tân Cử mang theo thê thiếp khỏi rời khỏi Mai Hương lâu, hắn cũng không liếc mắt nhìn qua Mai Tam Nương lung lay không đứng vững bên kia, mà cùng đám Thái Bảo quay trở lại nhã các.

Tiếng động trong tiểu viện không nhỏ, rất nhiều người trong Mai Hương lâu nhìn thấy cảnh Từ Ngôn bức Mai gia rời đi. Mấy tên hạ nhân và cả những cô nương đứng đầu bảng không những cảm thán lòng người bội bạc đồng thời còn lo lắng thay cho Mai Tam Nương.

Tình cảm hai tỷ đệ tan vỡ, Mai Hương lâu cuối cùng xem như là của Mai Tam Nương hay là của Từ Ngôn cũng khó mà nói được.

Không lâu sau, trong nhã các chiêu đãi Thái Bảo lại vang lên tiếng đổ vỡ giòn tan. Nguyên do là vì Thanh La luôn xuất đầu lộ diện bên Từ Ngôn lại làm đổ vài giọt rượu ra ngoài khiến Thái Bảo mười bảy giận tím mặt, bàn ăn bị lật tung, cánh cửa nhã các cũng bị đá đổ. Bộ dáng tức giận của Từ Ngôn đáng sợ đến mức Thanh La nho nhỏ chảy nước mắt ròng ròng.

Trước kia còn có thể lôi kéo Ngôn ca nhi cùng đi mua sợi chỉ ngân quang thêu yếm, nhưng bây giờ làm sao chỉ làm đổ vài giọt rượu ra ngoài lại khiến Ngôn ca nhi thẹn quá hóa giận?

Thanh La không hiểu chuyện gì, những cô nương đứng đầu bảng cũng nghĩ không thông, đến cả Mai Tam Nương hiểu rõ Từ Ngôn nhất cũng không hiểu nổi. Nhìn bộ dáng nổi giận của Từ Ngôn, đám Thái Bảo lại không có gì ngoài ý muốn. Trác Thiếu Vũ cũng chỉ khuyên bảo hai câu, rằng dù sao cũng là chuyện làm ăn của nhà mình, đập vỡ đồ còn được, chứ không nên đả thương người.

Tâm tính thiếu niên thất thường khó mà nắm bắt, bình thường không thiếu những người chỉ vì một chuyện nhỏ mà nổi điên lên, Từ Ngôn có thân phận Thái Bảo càng không có gì phải sợ hãi. Hơn nữa đây còn là gia nghiệp của hắn, đừng nói tức giận, coi như có đốt đi Mai Hương lâu cũng không vấn đề gì. Trác Thiếu Vũ đã gặp không ít trường hợp làm bậy thế này, đến gã lúc còn trẻ cũng thế, cho nên chỉ khuyên bảo vài câu rồi không để ý nữa. Gã tiếp tục cùng với những Thái Bảo khác thưởng rượu, vẫy tay kêu các vũ cơ bị dọa sợ hãi tiếp tục nhảy múa, một khúc Phi Thiên Vũ lúc nãy gã còn chưa kịp xem kia mà.

Còn chưa xem xong khúc Phi Thiên Vũ, nhưng Trác Thiếu Vũ lại cũng không xem nữa. Thực ra có muốn xem cũng không được, vì Từ Ngôn đã thực sự muốn đốt bỏ Mai Hương lâu rồi.

Không lâu sau khi đập tan nát mọi thứ, Từ Ngôn trở về tiểu viện trống rỗng của mình một lát. Đến khi đi ra thì tay hắn đã cầm theo một mồi lửa, tay kia cầm một can dầu trực tiếp đốt bỏ dãy lầu chính của Mai Hương lâu.

Lửa cháy ngút trời, nếu không phải đám Thái Bảo chạy nhanh có lẽ sẽ không dễ dàng ra khỏi đám cháy được.

Thế lửa xông lên cũng là lúc Mai Tam Nương ngã ngồi xuống hành lang, cũng may có Thanh La và đám tỷ muội nhanh chóng dìu nàng ra ngoài.

Lửa cháy rất lớn, Mai Hương lâu bao phủ bởi rất nhiều thảm nhung, nên một khi bốc cháy thì ánh lửa sẽ bốc lên ngút trời, thanh lâu chìm vào trong hỗn loạn.

“Lão thập thất, không nên nóng nảy quá như vậy. Một mồi lửa đốt đi Mai Hương lâu, Quả thật quá đáng tiếc à…” Dương Ca ở một bên chép miệng, gã không quen nhìn bộ dạng tức giận của Từ Ngôn như vậy, nhưng gã lại không biết khi mình nổi điên lên còn nóng nảy hơn thế này nữa.

“Tức giận thì nên phát tiết ra bên ngoài. Muốn đốt thì cứ đốt đi, một tòa thanh lâu mà thôi, cũng không phải là cửa hàng buôn tranh bán chữ gì cả mà!” Thái Bảo xếp thứ tư ở một bên cười nói. Gã nói không sai, thứ đáng giá nhất trong thanh lâu là những cô nương đứng đầu bảng kia, không đốt chết người thì cũng coi như không tổn thất vào đâu cả.

“Bọn đệ đệ coi như đã vui thú đủ rồi, nên trở về vấn an phụ thân đại nhân thôi.” Trác Thiếu Vũ quét mắt nhìn Mai Hương lâu đang chìm trong lửa cháy ngút trời nói: “Hôm nay là giao thừa, một nhà chúng ta cũng nên đoàn tụ với nhau một chút. Đi thôi!”

Mai Hương lâu đã thành tòa hỏa lâu, đám Thái Bảo cũng đã hết hứng thú. Từ Ngôn đứng ở cổng chính, gương mặt vẫn lạnh như băng. Hắn nhìn qua Mai Tam Nương đang được mấy nữ nhân dỡ đần dìu dắt xung quanh, quát lạnh: “Mai Tam Nương ngươi đã không biết điều thì cũng đừng trách ta trở mặt. Hôm nay ta đốt đi tòa Mai Hương lâu này, coi như một đao chặt đứt, ta ngươi không còn quan hệ gì. Phần Mai Hương lâu bị cháy kia coi như là phần của ta, phần không cháy còn lại là của ngươi, tự lo liệu cho mình đi!”

Nói xong câu đó, Từ Ngôn không quay đầu mà nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn thuận chân đạp bay Vương Bát Chỉ qua một bên. Đám Thái Bảo ở bên cạnh thì không ngừng tán dương đệ đệ thứ mười bảy uy phong, gia nghiệp lớn như vậy, nói đốt là đốt, đây mới gọi là tuổi trẻ khinh cuồng a.

Đám Thái Bảo đi xa, còn lại là đám người tập trung dập lửa ở Mai Hương lâu. Lửa cháy nhìn như không nhỏ, nhưng phần lớn chỉ đốt cháy chăn lông thảm nhung và các thứ trang trí, còn khung nhà, xà nhà tính ra lại không hư hao bao nhiêu cả. Chỉ cần tiêu tốn một chút tiền tân trang và sửa chữa thì có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Lửa đã được dập tắt, những người khác vội vàng kiểm tra lại những đồ vật bị cháy hỏng. Đến Vương Bát Chỉ cũng vội vã chạy tới chạy lui trong tòa nhà giúp đỡ vận chuyển mấy bộ tranh chữ bị ám màu khói ra ngoài, hoặc thu dọn những chén rượu có giá trị xa xỉ mà Từ Ngôn có lẽ đã quên đi mất sau khi đạp bay một cước kia.

Mai Tam Nương không quan tâm đến tòa nhà đã ám đầy khói đen, một mình bước vào tiểu viện của Từ Ngôn.

Nữ nhân tâm như tro tàn, vành mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt, mãi đến khi nhìn thấy con heo Tiểu Hắc mũi hít hà thân quẫy loạn khắp chuồng, sắc mặt mới tốt đẹp hơn vài phần.

Mai Tam Nương thập phần rõ ràng địa vị của con heo Tiểu Hắc trong lòng Từ Ngôn, nói thành huynh đệ cũng không quá đáng. Từ Ngôn bỏ đi, đốt cháy Mai Hương lâu, còn để lại câu nói từ nay về sau sẽ trở thành người qua đường, nhưng lại không mang con heo Tiểu Hắc vô cùng quan trọng đối với hắn đi.

Nàng vội vàng bước vào trong phòng, nhìn thấy một chồng ngân phiếu được đặt trên mặt bàn, mỗi tấm năm ngàn lượng

Trọn vẹn năm vạn hai lượng bạc trắng, là thứ mà Từ Ngôn để lại.

Giọt nước mắt vui vẻ của nữ nhân lăn dài qua khóe mắt, nàng không kìm lòng ngừng lại được.

Con heo Tiểu Hắc vẫn còn, nói rõ Từ Ngôn có thể yên lòng để Tiểu Hắc ở lại Mai Hương lâu. Để lại năm vạn lượng bạc, là hắn cho rằng bằng đây đã đủ để vị Tam tỷ của hắn dưỡng lão rồi.

Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt Mai Tam Nương từ vui mừng chuyển sang sợ hãi, bàn tay cầm ngân khiếu của nàng bắt đầu run rẩy.

Rốt cuộc nàng cũng nghĩ tới một cái suy đoán đáng sợ.

Vì sao Từ Ngôn phải đốt cháy Mai Hương lâu? Vì sao phải cố ý cắt đứt quan hệ với Mai Tam Nương nàng? Chỉ có một mục đích khiến hắn làm như vậy, vì một tác dụng duy nhất, đó là triệt để cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa thân phận Thái Bảo thứ mười bảy của Từ Ngôn và Mai Hương lâu, đồng thời cũng hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ tỷ đệ giữa Thái Bảo mười bảy và Mai Tam Nương.

Lúc nãy là nàng bị hành động của Từ Ngôn mà đau lòng không thôi, nhưng bây giờ nàng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Từ Ngôn làm như vậy, rõ ràng là sắp xếp ly biệt, là một loại vĩnh biệt khiến người ta phải sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK