“Hứa Kính Chi?
Đầu đường Vĩnh Ninh trấn, Bàng Hồng Nguyệt với một thân áo đỏ đứng lại, kinh ngạc nhìn thanh niên trước mặt, hỏi:
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
Cưỡi khoái mã ba ngày, sau khi ly khai Kỳ Uyên hạp, Bàng Hồng Nguyệt đi qua Vĩnh Ninh trấn. Nàng đang muốn tìm một khách sạn nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại gặp được bạn nối khố ở đây.
Hai nhà Bàng Hứa là hai gia tộc đứng đầu trong bốn đại gia Tiền Tông, quan hệ hai bên dĩ nhiên là rất gần. Hứa Kính Chi lớn hơn Bàng Hồng Nguyệt mấy tuổi, từ nhỏ hai người đã quen biết.
"Ta đang đợi muội."
Người thanh niên măc bộ cẩm bào màu xanh da trời ôn hòa nói. Hứa Kính Chi có dáng vẻ cao gầy, mũi thẳng cằm vuông, thoạt nhìn cũng tuấn tú lịch sự, phong độ nhanh nhẹn.
"Nguyệt Nhi, cùng ta rời đi đi!"
Đưa tay ra muốn nắm lấy tay Bàng Hồng Nguyệt, hai mắt tràn đầy thâm tình, y nói:
"Chúng ta rời khỏi Tiền Tông, cao chạy xa bay, không ai có thể tìm được chúng ta."
Theo bản năng Bàng Hồng Nguyệt rụt tay lại, mày cau lại, đáp:
"Bàng Hồng Nguyệt ta sẽ không bỏ đi với bất cứ kẻ nào. Hứa Kính Chi, ngươi cũng biết chuyện quan hệ thông gia này trọng đại; chẳng lẽ Hứa gia các người không cảnh cáo ngươi hả!?"
Mặc dù là bạn nối khố, từ lúc Bàng Hồng Nguyệt dần dần lớn lên, nàng và vị Hứa thiếu gia này càng ngày càng xa cách. Một là vì đã là một thiếu nữ, không thể cùng đám con trai chơi đùa như trước, thứ hai nàng mơ hồ phát hiện Hứa Kính Chi này cực kỳ ích kỷ.
Bàng Hồng Nguyệt vốn không ưa gì gã, thế nhưng đối phương lại ỷ vào thân phận là thiếu gia Hứa gia để dây dưa. Lần gặp mặt ngoài ý muốn tại Vĩnh Ninh trấn này, nàng lập tức minh bạch ý đồ đến đây của đối phương.
"Việc quốc gia đại sự xác thực trọng yếu, thế nhưng Nguyệt Nhi à, chẳng lẽ muội không rõ tấm chân tình của ta sao?"
Hứa Kính Chi lại chụp vào tay đối phương lần nữa, nói:
"Chúng ta là thanh mai trúc mã, ta sẽ không cho phép muội gả cho Thái Bảo Tề quốc!"
Bốp!
Một phen gạt tay đối phương đi, sắc mặt trầm xuống, Bàng Hồng Nguyệt lạnh lùng đáp:
"Hứa thiếu gia, xin ngươi tự trọng. Chúng ta đúng là bằng hữu, nhưng Bàng Hồng Nguyệt ta tuyệt không phải là thanh mai trúc mã của ngươi, càng sẽ không dễ lập gia đình. Quan hệ thông gia lần này chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, chờ ta tiến vào tông môn, chính là lúc giao dịch kết thúc. Cáo từ!"
Phi thân lên ngựa, Bàng Hồng Nguyệt đánh ngựa đi, lưu lại người thanh niên đang đưa tay muốn bắt được người trong lòng, đứng tại chỗ với vẻ mặt chán nản.
"Thiếu gia, cũng nên hồi kinh rồi!"
Lõa bộc sau lưng thấp giọng an ủi, lại bị một cước đá ngã xuống đất.
"Hứa gia ta không nuôi một đám thùng cơm! Giết người cũng không xong, tiếp tục phái người cho ta; mặc kệ hao phí bao nhiêu, ta muốn cái cái tên Thái Bảo Tề quốc kia phải chết trên đường!"
Trong ngõ phố vang lên tiếng quát, vẻ mặt đầy ghen ghét cùng hận ý, gã không cho phép thanh mai trúc mã của mình trở thành thê tử người khác, dù cho chỉ là diễn trò cũng không được.
Ghen ghét dữ dội, Hứa thiếu gia hận không thể chặt Từ Ngôn ra thành tám khối. Mà Từ Ngôn đồng dạng cùng muốn làm như vậy, định bụng sớm muộn gì cũng phải giết chết gã khốn nạn gọi là Hứa Kính Chi kia.
“Phốc”, toàn thân run rẩy, thích khách mặc hắc y bị đá ra ngoài xe. Thấy có người lăn ra, đội ngũ hành quân lập tức dừng lại.
Trình Vũ quay đầu lại nhìn một cái, bày ra thủ thế chém. Ngay lập tức có quân binh vung đao thép, bổ một đao vào đầu thích khách, thi thể bị ném vào bụi cỏ ven đường.
"Thiên Môn hầu, lần này không cảm thấy tịch mịch nữa rồi nhỉ!?"
Trình Vũ đi đến trước xe ngựa, hỏi một câu.
"Tốt hơn nhiều rồi. Trình Tướng quân có muốn tới cùng tâm sự hay không?"
Giọng nói Từ Ngôn mang theo vẻ uể oải. Nghe vậy, trong lòng Trình Vũ cũng phải ớn lạnh.
"Ta còn phải chịu trách nhiệm cảnh giới, Thiên Môn hầu cứ nghỉ ngơi cho tốt a!"
Trình Vũ miễn cưỡng đáp lại một câu, rồi phân phó thủ hạ tiếp tục xuất phát.
Đối với cái việc khổ sai này, trong lòng Trình Vũ kêu khổ thấu trời. Không có biện pháp, đại tướng quân đã hạ lệnh, y chỉ có kiên trì hoàn thành.
Vượt qua dãy núi liên miên, đội ngũ rốt cuộc đi tới được đường lớn. Con đường này không tính là quan đạo, là do một ít người buôn bán ngược xuôi giẫm đạp lên cỏ cây mà thành.
"Bên trái bên trái, lên một chút. Đúng đúng, dùng sức bóp."
Nằm trong thùng xe Từ Ngôn một bên phân phó, một bên thư thả nhắm mắt dưỡng thần. Trên đầu đầy mồ hôi, tên đầu bếp béo Mập Cửu đang nắn bóp chân cho hắn, không dám phàn nàn, còn phải trơ ra cái bản mặt tươi cười nữa.
Ba ngày nói chuyện, khiến Từ Ngôn mệt mỏi không ít, nước miếng muốn cạn rồi, rốt cuộc cạy được miệng tên thích khách kia.
Đối phó tử sĩ, dùng sức mạnh là vô dụng, bởi vì bọn họ vốn không sợ chết; hơn nữa hận không thể lập tức tự sát. Điều thực sự có thể khiến đối phương e ngại, chỉ có uy hiếp người nhà của bọn họ mới là biện pháp.
Ở Quỷ Vương Môn đã hơn một năm, cái khác không học được, loại thủ đoạn âm hiểm này thì hắn lại chứng kiến không ít.
"Hứa Kính Chi a Hứa Kính Chi, cái tên không tệ, nhưng làm người lại không được tốt lắm!"
Từ Ngôn trong lòng lẩm bẩm:
"Ta một không có trêu ngươi, hai không chọc ngươi, lại muốn mạng của ta? Chẳng lẽ mạng của Từ Ngôn ta dễ lấy như vậy sao? Ngươi đã hạ tử thủ (Ra tay giết người), cũng đừng trách ta vô tình. Một khi có cơ hội, ta sẽ cho ngươi chết không yên lành... Hừ!"
Vô duyên vô cớ có thêm một kẻ thù, đổi lại là ai cũng sẽ không cao hứng, nhất là loại thủ đoạn ám sát như thế, có thể nói khó lòng phòng bị. Nếu đối phương thẳng thắn tới trước mặt khiêu chiến, có lẽ hắn còn kính y là một hán tử, thế nhưng kẻ giở trò sau lưng, hắn có thể buông tha Hứa Kính Chi mới là lạ.
So hung ác, mười Hứa Kính Chi chỉ sợ cũng không bằng một Thái Bảo mười bảy Quỷ Vương môn.
Hừ lạnh trong lòng. Nghe tiếng hừ vô tình thốt ra của Từ Ngôn, Mập Cửu sợ tới mức run lẩy bẩy, còn cho là vì mình bóp nặng, vội vàng trở nên nhẹ nhàng lại, hai cánh tay mập mạp tựa như đang gãi ngứa vậy.
"Mập Cửu, chưa ăn cơm hả?"
Từ Ngôn mở mắt ra, liếc nhìn đối phương. Qua một thời gian tiếp xúc, hắn đã quen thuộc với tên đầu bếp béo này hơn; đã là người hầu do Trác Thiên Ưng đưa cho, ngu sao mà không dùng!
"Về dưới trướng Hầu gia, tiểu nhân đã ăn rồi, ăn hết ba bát lớn, hắc hắc!"
Mập Cửu cười cười, trên mặt thịt mỡ cũng đung đưa theo, ngay cả con mắt tìm khắp cũng không thấy.
"Vậy thì thêm chút lực, ngươi gãi nữa khiến ta muốn ngứa chết rồi!"
Từ Ngôn tức giận bảo:
"Tay chân ngươi vụng về như vậy, tương lai làm thế nào để theo dõi ta!"
Nhắc tới theo dõi, Mập Cửu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng nhỏ giọng thưa: "Thái Bảo gia tha mạng a, tiểu nhân nào dám theo dõi lão nhân gia người! Tiểu nhân chỉ là một tên đầu bếp, làm đồ ăn xem như cũng được, cái khác lại không biết. Môn chủ thấy tiểu nhân trung tâm mới phái tới hầu hạ Thái Bảo gia."
Mập Cửu cũng biết cái chết của mười tám Thái Bảo rất kỳ quặc. Y còn biết bà lão cùng xe mặt như xác chết kia không phải đèn cạn dầu, cũng biết chắc cô ả Thanh Vũ xuất quỷ nhập thần không giống tỳ nữ bình thường. Cho nên Từ Ngôn đề cập thẳng mặt cái từ theo dõi chết tiệt này, y sao có thể không sợ chứ?!
Oan uổng quá, Mập Cửu trong lòng tố khổ, thế nhưng người ta rõ ràng không tin.
Có chút hung hăng nhìn chằm chằm vào Mập Cửu, Từ Ngôn thấp giọng hỏi:
"Ngươi không phải là võ giả Tiên Thiên? Không phải được lệnh từ Môn Chủ theo dõi ta?"
"Tiểu nhân thật không phải võ giả Tiên Thiên gì cả!"
Mập Cửu sắp muốn khóc, khuôn mặt béo phì rịn đầy mồ hôi lạnh, giải thích:
"Lúc tiểu nhân đang nấu ăn sau bếp, liền có hai người đi đến, hỏi đám đâu bếp chúng tôi ai biết làm món ăn Đại Phổ. Khi còn bé, tiểu nhân từng ở Phổ quốc vài năm, cho nên món ăn ở đó cũng biết làm, vì vậy tiểu nhân đáp lại, kết quả là bị phái tới hầu hạ Ngôn Thái Bảo ngài. Thái Bảo gia, tiểu nhân thật sự là oan uổng a!"
Mập Cửu xem ra là bị tạm phái, để cho vàng thau lẫn lộn. Một tỳ nữ Thanh Vũ tăng thêm Ô Bà Bà tất nhiên là tâm phúc Trác Thiên Ưng, lại phái tới một đầu bếp không quan hệ gì, mục đích chắc là nhiễu loạn phán đoán của mình.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
Lời Mập Cửu nói không có gì sơ hở, lúc trước hắn đã từng thăm dò đối phương, Mập Cửu có lẽ thật sự không biết võ công. Đã như vậy, Từ Ngôn quyết định trước tiên không để ý tới tên đầu bếp này, mà chủ yếu đặt tinh lực trên người Thanh Vũ và Ô bà bà, tránh việc hai người kia âm thầm hạ độc thủ.
Mập Cửu không biết dự định của Từ Ngôn, còn tưởng rằng người ta muốn giết người diệt khẩu, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Thời điểm này bỗng nhiên hai mắt y tỏa sáng, y gấp gáp nói:
"Ngôn Thái Bảo nếu không tin, có thể hỏi hỏi Vương Bát Chỉ Mai Hương lầu, hắn biết rõ xuất thân của tiểu nhân. Tiểu nhân thật sự là đầu bếp mà!"