Không chỉ có Từ Ngôn mất ngủ một đêm, còn có vô số cao thủ của Quỷ Vương môn không ngủ. Trác Thiên Ưng trầm mặc ngồi yên nơi sâu trong đại sảnh, không chút nhúc nhích.
Không ai dám nhìn thẳng mặt môn chủ. Lúc này tất cả đều thừa hiểu, nếu làm môn chủ tức giận, kết cục còn đáng sợ hơn cả chết.
Từ khi tin tức Ngọc Lâm sơn sụp đổ truyền về, môn chủ Quỷ Vương môn đã liên tiếp đánh chết hơn mười hạ nhân. Bàn trong đại sảnh được thay đổi không dưới ba lần, vô số môn nhân bị phái đi Ngọc Lâm sơn tìm tung tích người sống sót. Nếu không phải lúc này quá trọng yếu, chỉ sợ Trác Thiên Ưng cũng đã sớm đích thân chạy tới Ngọc Lâm sơn.
Những người khác có chết cũng không tính là gì. Đại gia đại nghiệp như Quỷ Vương môn, tổn thất trên vạn người cũng không tổn thương đến gân cốt được, tin tức đại Thái Bảo mịt mù mới khiến Trác Thiên Ưng nôn nóng như vậy.
Lão chỉ có một đứa con trai ruột, nghĩa tử có nhiều nhưng không ai họ Trác cả.
Hai mắt Trác Thiên Ưng đầy tơ máu, bực bội xoa xoa hai bàn tay to. Ngoài cửa, một nữ tỳ bưng phần ăn sáng đơn giản đi vào.
Đưa cơm ngay lúc này, kết cục của nữ tỳ tuyệt đối không dễ chịu gì. Tối hôm qua đã có hơn mười nữ tì bị Trác Thiên Ưng giết chết trong cơn giận dữ.
Đưa cơm hôm nay chính là Thanh Vũ. Không giống nữ tỳ khác, Thanh Vũ vẫn luôn bình tĩnh, sắp thức ăn xong, nàng ta còn an ủi một câu: “Môn chủ, ăn chút gì đi."
Thần kỳ là Trác Thiên Ưng cũng không tức giận, chỉ nặng nề thở dài một tiếng, rồi lắc đầu, trầm mặc không nói.
“Bạch Dương và Kim Sơn cũng sắp trở về rồi” Thanh Vũ nhẹ giọng nói: “Đợi bọn hắn về, hết thảy sẽ biết được.”
Một nữ tì vậy mà đang an ủi môn chủ, tình cảnh quái dị này chưa từng xuất hiện ở tất cả các nô bộc Quỷ Vương môn, nhất là dưới tình huống môn chủ còn đang nổi giận thế này.
“Có lẽ đặc sứ đã đến Phong đô thành. Đến nay tin tức Thiếu Vũ vẫn chư có, thánh chỉ đến nơi thì ta tiếp chỉ thế nào?”
Một tiếng trầm đục, bàn tay to lớn của Trác Thiên Ưng đột nhiên vỗ lên mặt bàn. Bàn gỗ to lớn ầm ầm sụp đổ, điểm tâm trên bàn rơi vãi đầy đất. Môn chủ nổi giận tựa như một đầu sư tử mạnh mẽ gầm gừ, khiến người ta phải luống cuống bất an.
“Nếu không phải chính phái Đại Phổ lẻn vào Phong đô, nhiễu loạn ánh mắt chúng ta. Ta đã sớm nghĩ đến chuyện Ngọc Lâm tự không đơn giản mới đúng. Vô Trí hòa thượng làm phương trượng sáu mươi năm, nếu lão có quan hệ với Man tộc, thế nào lại không có hậu thủ? Lần này tính sai, không khéo sẽ khiến Thiếu Vũ liên lụy gặp nạn, thật sự ta tức chết mà!”
Môn chủ gầm nhẹ trong đại sảnh, ngoại trừ Thanh Vũ, không có hạ nhân nào dám bén mảng. Đừng nói là đi vào, mà đám bọn họ còn hận không thể chạy khỏi sơn trang. Chẳng những nô bộc, mà tất cả Đường chủ cũng cách thật xa đại sảnh, chỉ sợ bản thân bị ảnh hưởng.
Đại Thái Bảo mà chết, Trác Thiên Ưng không nổi điên mới lạ.
Bước chân hoảng loạn từ đằng xa truyền tới, một đệ tử Quỷ Vương môn mang theo vẻ kinh hỉ chạy đến gần, đứng ngoài bẩm báo: “Môn chủ! Thập thất Thái Bảo đã trở về!"
"Từ Ngôn?"
Trác Thiên Ưng hơi ngẩn ra, ánh mắt như ưng trở nên âm lạnh. Nếu là con lão trở về, nhất định lão sẽ cao hứng muôn phần. Nghĩa tử trở về, lão không có nửa điểm cao hứng.
“Thập thất Thái Bảo…”
Đôi môi mỏng nhấp khẽ một câu, Thanh Vũ nhanh chóng lui ra ngoài trước khi Từ Ngôn tiến đến.
Thân hình lảo đảo nhanh chóng xuất hiện trong nội viện. Từ Ngôn tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, bước vài bước xông vào đại sảnh.
"Nghĩa phụ!"
Từ Ngôn lảo đảo bổ nhào vào sảnh, suy yếu nói: "Hài nhi bất hiếu, không bảo vệ các ca ca, bọn hắn, bọn hắn. . ."
“Đại ca ngươi thế nào?" Trác Thiên Ưng đã sớm đứng dậy, thân người cao lớn khẽ run rẩy, không hỏi người khác mà chỉ quan tâm đến an nguy của Trác Thiếu Vũ.
"Đại ca, đại ca đã chết!"
Một câu của Từ Ngôn, Trác Thiên Ưng như bị rút hồn hút phách, ngã ngồi xuống ghế.
“Hắn chết thế nào?” Đột nhiên Trác Thiên Ưng đứng lên, vọt vài bước đã đến trước mặt Từ Ngôn, một phát túm cổ áo hắn nhất lên, ánh mắt đỏ bừng quát hỏi.
“Chúng ta gặp phải một đầu Yêu linh trong lòng núi.
Yêu tăng Vô Trí căn bản không phải hòa thượng, lão còn lợi hại hơn cả võ giả Tiên Thiên. Yêu linh đã ăn sạch đại ca, ta tận mắt nhìn thấy."
Lồng ngực Từ Ngôn phập phồng, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi không che dấu được, dường như đã bị cảnh tượng vô cũng thê thảm dọa hoảng sợ.
Nghe xong Ngọc Lâm sơn xuất hiện yêu linh, lập tức mặt mày Trác Thiên Ưng xám như tro.
Yêu linh mạnh mẽ, yêu vật không cách nào so được. Trác Thiên Ưng thừa hiểu cấp bậc yêu thú đại biểu thế nào. Nếu bị một đầu yêu linh cuốn lấy, đừng nói một đại Thái Bảo, mười tám Thái Bảo cũng bị nó một ngụm nuốt sạch đấy.
“Vì sao ngươi lại không chết?”
Siết lấy cổ Từ Ngôn, Trác Thiên Ưng trừng mắt đỏ bừng ánh mắt quát hỏi. Con của lão chết rồi, lại còn một tên Thái Bảo mười bảy trốn thoát, loại chuyện quỷ dị này khiến Trác Thiên Ưng không khỏi sinh nghi.
“Là…là…là Nhị ca, lúc đó nhị ca đã cản lại một chút cho ta…”
Từ Ngôn nhắc đến nhị Thái Bảo, bàn tay siết cổ hắn có chút nới lỏng. Hắn hít được vài hơi, lại nói tiếp: “Chẳng những xuất hiện một đầu yêu linh mà còn có bảy tám yêu vật. Chúng ta bị Vô Trí dẫn dụ vào sâu trong lòng núi, yêu tăng kia muốn giết sạch mọi người.”
Bị tay của Trác Thiên Ưng siết cổ, mặt hắn nổi cả gân xanh, cực kỳ phí sức mới nói tiếp: “Lúc ấy ta bị một đầu yêu vật đuổi giết. Nếu không phải trọng nỗ của nhị ca đánh lui đầu yêu vật kia thì ta cũng mất mạng. Nhưng ta còn chưa chạy khỏi hang động thì cả lòng núi đổ sập xuống, ta bị vùi trong đất đá, liều mạng bò ra ngoài. Mấy ca ca kia không thấy ai ra cả.”
Từ Ngôn là duy nhất người sống sót, ngoại trừ một ít lâu la bỏ trốn từ trước, thì cho dù là người canh động hay đi vào động thì đã không ai còn sống. Hắn lại kể đầy chân thật và đầy hoảng sợ, đến Trác Thiên Ưng cũng còn nhìn ra được hoảng sợ trong mắt hắn.
Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tâm cơ có thâm trầm thế nào cũng không thể đơn giản giả tạo ra vẻ mặt thế này được cả.
Buông tay ra, Trác Thiên Ưng cảm thấy ngực nóng lên, thiếu chút đã phun ra một ngụm máu tươi. Lão kiềm nén lửa giận, lảo đảo ngồi vào trên mặt ghế, ngón tay khẽ rung rung, biểu thị vị môn chủ vừa mất đi đứa con này cực kỳ bi ai.
“Trừ ngươi ra, không ai may mắn thoát khốn sao? Đầu yêu linh kia là gì, vì sao Thiếu Vũ lại dám một mình đối đầu với yêu linh kia?” Trác Thiên Ưng không nhìn Từ Ngôn nữa, mà như tự nói lấy.
“Ta leo ra phế tích, lo bị yêu linh đuổi giết, một mình chạy trốn trở về. Có lẽ các ca ca kia đã chết hết. Đầu yêu linh kia hình như là một con Xuyên sơn giáp cực lớn, lưng có vảy lớn sắc bén dựng thẳng.” Từ Ngôn vẫn run sợ trả lời.
“Vì sao Thiếu Vũ dám độc đấu với yêu linh?” Trác Thiên Ưng dường như không nghe thấy Từ Ngôn giải thích, đột nhiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.
Không có chuyện Trác Thiếu Vũ không nhận ra đó là yêu linh. Loại hiểm địa như vậy, Trác Thiên Ưng không cho rằng con lão vì đại nghĩa ngăn trở một đầu yêu linh thay các huynh đệ khác.
Tự tư tự lợi, chỉ lo cho mình. Đó chính là gia huấn Trác gia bọn họ.
Lúc trước là chuyện con chết nhiễu loạn phán đoán của Trác Thiên Ưng, lúc này kỳ thật mới là vấn đề mấu chốt. Nếu Từ Ngôn không đáp được nguyên nhân đại Thái Bảo bị yêu linh ăn tươi trước các Thái Bảo khác, đã nói rõ thập thất Thái Bảo này đang nói láo.
"Là nhị ca!"
Từ Ngôn không hề nghĩ ngợi, cúi đầu nói ra: “Lúc hài nhi chạy trốn. Yêu linh vốn đuổi theo nhị ca, nhị ca vì cứu ta mà bắn tiễn ra. Lúc ấy ta vốn định quay lại giúp đỡ nhị ca, nhưng vốn hài nhi sợ chết, cho nên khi ta chạy trốn được tới cửa, quay lại nhìn thấy nhị ca bắn trọng nỗ vào đại ca. Hắn…hắn kéo đại ca làm bia đỡ đạn…”
Vốn là cứu được Từ Ngôn một lần, vì vậy mà chọc giận yêu linh. Theo như Từ Ngôn kể, Dương Ca bị yêu linh đuổi giết, đến bước đường cùng, đành đánh lén đại Thái Bảo, để đại Thái Bảo bị thương ở lại cản yêu linh, còn mình nhanh chóng chạy trốn.
Chuyện huynh đệ tương tàn thế này không tính là kỳ lạ. Nếu đổi thành Trác Thiên Ưng, trước mắt là cảnh sinh tử, lão cũng sẽ không nghĩ đến tình huynh đệ gì cả.
"Hắn nói dối!"
Ngay lúc Từ Ngôn nước mắt ngắn dài, vô cùng đau đớn kể lại mọi chuyện. Ở ngoài cửa, một giọng nói suy yếu nhưng lại quen thuộc truyền tới.