Bàng Phi Yến đã không còn nhiều thời gian. Khi đại nạn kéo tới, chỉ có cách này thì vị lão tổ tông Bàng gia mới có thể kéo dài truyền thừa của Bàng gia được thôi.
Đáng tiếc, bà không có được nửa điểm hy vọng, bởi vì tu vi bọn hậu bối thật sự quá thấp.
Bàng Hồng Nguyệt rời khỏi chỗ ở của lão tổ tông, coi như được biết thêm về một bí mật trong truyền thừa Bàng gia.
Tuyết ưng hồn, bảo vật chân chính của gia tộc, có thể khống chế Tuyết ưng.
Là phần truyền thừa mà các tiền bối Bàng gia trân quý nhất.
Từ bí mật của gia tộc, Bàng Hồng Nguyệt cũng cảm nhận được nguy cơ sắp tới. Nếu như lão tổ tông mất, nàng lại không phải là người Hứa gia, chỉ sợ chờ đợi nàng chỉ là vô tận tính toán đến từ Hứa gia mà thôi.
Có lẽ cũng có khả năng phải chết.
Bàng Phi Yến đồng ý gả Bàng Hồng Nguyệt cho Hứa gia chỉ vì hy vọng bảo vệ được tính mạng cho vãn bối trong nhà, thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt căn bản sẽ không chọn con đường này.
Nữ hài quay về chỗ ở, tay nắm chặt sợi dây chuyền ưng hồn, ánh mắt đầy quật cường và cố chấp.
Nếu như chỉ vì mạng sống mà đồng ý gả vào Hứa gia thì nàng đã không phải là Bàng Hồng Nguyệt rồi.
"Hồng Nguyệt tỷ!"
Tiểu công chúa vui vẻ đẩy cửa vào, dường như trên đời này căn bản không có chuyện phiền lòng nào ảnh hưởng tới tâm tình vị thiếu nữ tinh nghịch này được cả.
"Ngôn ca ca còn chưa trở lại nha, tỷ nói có phải hắn không quan tâm chúng ta nữa hay không đây? Hì hì, ta đoán hắn nhất định có niềm vui mới rồi, nên mới có mới nới cũ á."
"Hắn sẽ không đâu..."
Bàng Hồng Nguyệt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, nói nhỏ: "Ta nằm mơ thấy hắn, hắn đã trở về, chẳng qua là bị cản bên ngoài cửa, chỉ cần đẩy cửa đi vào là có thể gặp được ta..."
Giọng nói đầy cô quạnh khiến Sở Linh Nhi nghe được phải nhíu mày, vừa an ủi, vừa nắm tay Hồng Nguyệt tỷ cười đùa rộ lên.
Làm sao có chuyện hảo tỷ muội chơi thân từ nhỏ đến lớn lại không biết tâm tình của đối phương. Chỉ vì muốn khuyên can Bàng Hồng Nguyệt mà hầu như ngày nào Linh Nhi cũng đến thăm một lần, thế nhưng mỗi ngày trôi qua, Hồng Nguyệt tỷ của nàng lại gầy gò thêm một chút.
Trời có thể đổi, biển có thể cạn, chỉ có tình khó dứt.
Đã khó dứt, vậy kiếp này không nên dứt!
Bàng Hồng Nguyệt quật cường đã sớm chuẩn bị xong cái chết trên lôi đài dành cho mình, dù phần truyền thừa gia tộc được đặt ra cũng không làm lung lay ý chí của nàng. Thậm chí còn khiến nàng trở nên kiên cường hơn.
Một cánh cửa cực lớn mà Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy trong mộng hiện đang sừng sững ngay trước mắt Từ Ngôn.
Liên tiếp mười ngày, Từ Ngôn đã tìm được trọn vẹn mười tòa đài tròn. Hắn không chỉ lý giải sâu hơn về trận pháp huyền ảo mà mắt trái cũng càng thêm sáng ngời. Nếu như lúc này có người gặp hắn, có thể bị mắt trái như một ngôi sao sáng chói kia dọa sợ.
Cánh cửa cực lớn vô biên vô hạn, chỉ có hình dáng, không phải thực thể. Từ Ngôn dùng mắt trái có thể nhìn thấy cây cối núi non trong tông môn bên kia cánh cửa vô hình này, càng có thể nhìn thấy một tòa lôi đài cực lớn có hình dạng như cánh hoa được lập ngay tại trung tâm của tông môn.
Cuối năm đã đến, trận diễn võ giữa lục đại chi mạch tông môn đã chính thức bắt đầu.
"Vẫn còn một tầng cuối cùng nữa..."
Hắn thở dài, mắt trái lại bùng lên sáng ngời, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm khe hở trên cánh cửa.
Trong cái nắng sớm thanh thuần, Kim Tiền tông nghênh đón tràng hội diễn võ tông môn ba năm một lần. Đệ tử chiến thắng trong trận diễn võ long trọng này không chỉ đạt được ban thưởng phong phú không cách nào tưởng tượng được, mà càng có cơ hội một trận thành danh.
Lôi đài cực lớn hình dạng như cánh hoa cách mặt đất nửa trượng tạo thành một đấu trường lơ lửng. Có tổng cộng ba tòa lôi đài, mỗi đài lại có diện tích gần trăm trượng. Nếu từ đỉnh núi nhìn lại, sẽ nhìn thấy lôi đài như thể một đóa hoa ba cánh nở rộ trong Kim Tiền tông.
Nơi giao thoa ba tòa lôi đài là một khu vực hình tròn, chỉ chừng ba trượng như thể nhụy hoa. Ở giữa hình tròn đó là một cây cột hình trụ cao một xích.
Người nào dám can đảm bước tới nhụy hoa này, đạp xuống cơ quan hình trụ, tức thì ba tòa lôi đài sẽ khép lại làm một với nhau. Mà đệ tử đạp xuống cơ quan tất phải nghênh chiến với các đối thủ từ năm mạch còn lại. Đây là một phần quy tắc ẩn bên trong, cũng là lí do cái tên Hoa Vương lôi tồn tại.
Từ lúc Sở Bạch đạp xuống cơ quan hình trụ vào nhiều năm trước, cho đến nay vẫn chưa phát sinh kỳ quan ba đài hợp nhất qua.
Trời còn chưa sáng, chung quanh đài đã có vô số bóng người, các đệ tử đủ chi mạch đều đang dốc toàn bộ lực lượng tụ tập tại đây.
Diễn võ tông môn ba năm một lần, dưới Hư Đan đều được lên đài, nhưng đệ tử bình thường đã định trước là vô duyên.
Lôi đài này chỉ thuộc về đệ tử chân truyền, đệ tử bình thường chỉ có thể bị thu hút đến đây quan sát, nhìn qua một cuộc vui, đôi khi có thể học tập được một vài chiêu thức trong lúc đệ tử chân truyền người ta giao thủ coi như là một thu hoạch khó có được mà thôi.
Ngoại trừ hơn vạn đệ tử các chi mạch vây xem, các Trưởng lão Hư Đan cũng đã đồng loạt tiến đến. Mỗi mạch trong lục đại chi mạch đều có mười mấy vị trưởng lão trình diện, lại thêm các chi mạch nhỏ và nhất mạch tông chủ, chỉ mới sáng sớm đã có hơn trăm vị cường giả Hư Đan tụ tập cạnh lôi đài.
Sau đó là đến các cường giả Nguyên Anh đồng loạt hiện thân. Một bóng người mặc áo bào tím từ trên cao đáp xuống, rơi vào trung tâm của các lôi đài, đứng trước cơ quan hình trụ kia.
Tông chủ Kim Tiền tông ngẩng đầu đứng trên lôi đài, áo bào tím phất phơ, một luồng uy áp cường giả Nguyên Anh quét ra. Dưới uy áp kinh khủng này, các trưởng lão Hư Đan phải khẽ khom người, các đệ tử Trúc Cơ càng câm như hến. Trong lúc nhất thời, bốn phía lôi đài lặng ngắt như tờ.
Nhạn Hành Thiên không giận mà uy, chưởng quản Kim Tiền tông hơn mười năm. Tông chủ thường sẽ không dễ dàng lộ diện, thế nhưng diễn võ tông môn ba năm một lần, tất nhiên tông chủ phải đích thân tới.
Bởi vì đệ tử Trúc Cơ, nhất là đệ tử chân truyền chính là trụ cột của tông môn.
Nhạn Hành Thiên đứng trên lôi đài, đưa mắt nhìn đám người đông nghịt chung quanh, ánh mắt nghiêm nghị, lớn tiếng nói: "Diễn võ tông môn ba năm một lần là thời điểm để nghiệm chứng tu vi của đệ tử. Đã bước vào giới tu hành, cần phải nắm giữ pháp môn mạnh mẽ, tu thành tu vi thâm sâu mới có thể thấy nguy hiểm mà không kinh sợ, gặp ác địch cũng không e dè."
Tông chủ Nhạn Hành Thiên nói mấy lời này, không chỉ có đệ tử mà tất cả trưởng lão Hư Đan đều gật đầu. Chỉ có mấy vị cường giả Nguyên Anh của các mạch mới không đổi sắc mặt mà thôi.
"Diễn võ mà nói, đã có từ xa xưa. Mà diễn võ tông môn, không chỉ tranh cường đấu thắng mà còn để nghiệm chứng tu vi bản thân. Nếu mang theo thiên phú kinh thiên, đoạt được hạng nhất trong đồng giai thì càng là thống khoái."
Nhạn Hành Thiên cao giọng xen lẫn với một loại uy nghiêm kinh người, từ từ nói tiếp: "Những người bước lên con đường tu luyện đã định trước là trời đất không dung, năm tháng vô tình, nếu không tranh giành thì các ngươi chỉ có thể đối mặt với tử vong mà thôi. Tiên lộ gập ghềnh, vô biên vô bờ, thế nhưng không tranh giành thì làm sao nói được đến trường sinh, sao có được ngày tiêu dao?"
Tay áo phất xuống, tông chủ một bước lên trời, lúc xuất hiện đã ở trên khán đài. Ông ta ngồi xuống rồi, thế nhưng lời nói hùng hồn vẫn còn vang khắp khoảng không.
"Trăm năm khổ tu, không vì đầu bạc. Nếu trên đường tu hành có thể rạng danh một lần khiến ai nấy phải kinh ngạc, cũng không uổng công lăn lộn qua bao năm tháng... Diễn võ Tông môn, bắt đầu!"
Ô...ô...n...g!!!
Lời của Nhạn Hành Thiên vừa dứt, lôi đài vốn cách mặt đất nửa trượng đột nhiên nâng lên, thẳng lên cao mười trượng mới ngừng lại. Các đệ tử cạnh lôi đài nhao nhao lui về phía sau, tản ra thành một vòng trống.
Nhìn từ xa cũng có thể thấy được lôi đài cao ngất này.
Trận Hoa Vương lôi này, cứ như vậy bắt đầu.