Bị vây khốn hai mươi năm, hiện giờ Bàng Vạn Lý đã gầy như que củi nhưng vẫn không chết, mà còn sót lại một hơn tàn.
Một vị tu sĩ Trúc Cơ có thể tích cốc dài đến hai mươi năm là việc rất khó tưởng tượng, là hiện tượng kỳ quái chưa bao giờ xuất hiện ở giới tu hành.
Tu sĩ Hư Đan chính xác là hoàn toàn có thể tích cốc vài thập niên, nhưng mà tu vi tu sĩ Trúc Cơ thì tích cốc mười năm đã là cực hạn.
Bên trong căn nhà gỗ tối đen, con heo Tiểu Hắc đen như mực, hai cái nanh dựng đứng khiến người nhìn thấy kinh hãi, trông không ra bộ dáng heo chút nào. Miệng lưỡi, lỗ mũi nó ngày càng dài, răng nanh càng ngày càng sắc bén, trong mắt không có huyết luân mà chỉ một màu đỏ rực. Một bộ dáng hung thú chân chính.
“Nuốt sống hắn.”
Nữ tử lạnh lùng vô tình ra lệnh, con heo Tiểu Hắc khò khè phát ra tiếng gầm nhẹ, nhưng bước chân lại không động.
Bàng Vạn Lý đã nghe được tiếng gầm, lão cố gắng mở to đôi mắt đã vô thần dường như mang theo một tia giải thoát.
"Heo huynh, tiễn ta một đoạn đường a..."
Bàng Vạn Lý khàn khàn cất lên giọng nói yếu ớt. Nói xong thì lão giống như đã hao phí hết khí lực, nên lại im bặt không một tiếng động.
"Nuốt sống hắn!"
Thanh âm nữ nhân trở nên bén nhọn. Tiếng heo cũng khò khè âm trầm.
Tiểu Hắc không nuốt sống Bàng Vạn Lý mà nhe nanh nhắm vào nữ nhân đó.
Giằng co một lúc lâu, nữ nhân khẽ nở nụ cười, nói: "Gia hỏa luôn nhớ đến chủ, hung tính của ngươi đâu rồi? Ngươi thật cho rằng mình là heo sao? Heo nhà ai lại có răng nanh? Móng heo nhà ai lại là móng vuốt? Ngươi rốt cuộc là thứ gì?..."
"Ngươi không đành lòng ăn hắn thì ta sẽ giúp ngươi chặt đứt nhớ nhung kia đi, từ nay về sau ngươi trở thành Yêu tộc chân chính!"
Nữ nhân lạnh giọng, giương ra mười ngón tay sắc bén, muốn đánh chết Bàng Vạn Lý đang hấp hối kia.
"Cốc, cốc, cốc"
Có tiếng gõ cửa, khiến nữ nhân khựng lại, buông tha cho con mồi Bàng Vạn Lý sắp chết kia, ánh mắt âm trầm hướng ra cửa phòng. Khí tức đại yêu ầm ầm tỏa ra, uy áp bao phủ cả một tòa núi hoang.
Sau một khắc, có khí tức giống như thiên địch truyền đến!
Đồng tử đột nhiên co rụt lại, nữ nhân chần chờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước ra.
Ngoài cửa có một vị nam tử trung niên thân hình cao lớn đang đứng, mình mặc đạo bào thoạt nhìn thì tiên phong đạo cốt nhưng ánh mắt thập phần lạnh lùng.
"Quốc sư Đại Phổ..."
Đạo nhân cao lớn đang đứng ngoài cửa đấy chính là Đại Phổ quốc sư, giáo chủ Thái Thanh giáo, Kỷ Hiền!
"Đại yêu nhện, nên kết lưới rồi."
Hai mắt Kỷ Hiền lạnh như băng nhưng khi nhìn vào dung mạo nữ tử do nhện tinh biến thành thì cũng dịu lại vài phần, sau đó khóe miệng lão hiện lên một tia kinh hỉ, thần sắc vô cùng đắc ý.
Quét mắt nhìn Bàng Vạn Lý đã không khác gì xương khô trong góc, Kỷ Hiền nở nụ cười u ám: "Tốt, rất tốt, là gương mặt của Bàng Gia chủ mẫu. Đây quả là cơ hội trời ban mà. Năm đó ngươi nuốt giết Hồng Vân, lại đạt được gương mặt này, thật sự là thiên đại tạo hóa, ha ha ha ha!"
Kỷ Hiền cuồng tiếu đã đánh thức Bàng Vạn Lý. Nhìn thấy quốc sư xuất hiện, trong mắt Bàng Vạn Lý xuất hiện một tia khó hiểu.
Lão không thể tin nổi là quốc sư rõ ràng quen biết với đại yêu Nhện, cũng nghĩ không thông vì sao quốc sư lại xuất hiện ở chỗ này.
Nghi hoặc của Bàng Vạn Lý sau một khắc đã nhận được giải đáp. Lão thấy Kỷ Hiền phất tay thúc giục bí pháp, hình ảnh hai người liền xuất hiện ở trên vách tường.
Đó là một bức họa lớn, vẽ một nam, một nữ. Nam tử thanh tú, nữ tử xinh đẹp, có thể nói trời đất tạo nên một đôi. Nhưng khi Bàng Vạn Lý nhìn thấy bức họa hai người này thì hai mắt vô thần lại trừng lên mãnh liệt.
Bởi vì lão nhận ra hai người kia. Nữ tử chính là nữ nhi của lão, Bàng Hồng Nguyệt. Nam tử thì chính là con rể của lão, Từ Ngôn!
"Bắt hai người kia! Dùng nữ nhân làm mồi nhử, là có thể đơn giản bắt được nam nhân, bọn họ là vợ chồng. Đây là con gái và con rể của Bàng gia chủ mẫu ngươi. Tuyết Sơn chỉ cần nam tử kia, về phần nữ nhân, coi như là đồ ăn ngon của ngươi!"
Kỷ Hiền nói với ngữ khí vô cùng dứt khoát, rõ ràng, tựa như ra lệnh.
"Ngươi áp chế đại yêu toàn Thiên Nam chỉ vì mộ tên tu sĩ?"
Đại yêu Nhện trầm giọng hỏi, trước mặt nó chính là vị quốc sư đáng sợ, không chỉ đã từng đánh nó trọng thương tại hang đá trong lòng núi, còn áp chế rất nhiều Đại yêu ở Thiên Nam khác, khiến cho Thiên Nam nhiều năm chưa có đại yêu xuất hiện.
Không ai biết rằng năm đó Đại yêu Nhện bị đóng băng tại lòng núi kia hoàn toàn không phải bởi Thần Võ đạn, mà chính là bị vị quốc sư Đại Phổ này đả thương.
"Xuất lực cho Tuyết Sơn chúng ta chính là vinh hạnh của ngươi. Ngươi không có tư cách để chất vấn." Kỷ Hiền cười lạnh nói: "Trăm yêu của Thiên Bắc sắp đến, trước khi đồng bạn của ngươi đến, hãy nhanh chóng tìm bắt người mà ta muốn, sau đó thì vui vẻ tham dự Bách yêu yến. Nếu như làm không được thì ngươi tự biết kết cục rồi đấy."
Nghe Kỷ Hiền nói đến "kết cục", toàn thân nữ nhân run bắn lên, nghĩ đến uy thế phô thiên cái địa của lực lượng băng tuyết từng nếm trải, trong lòng Đại yêu như nó cũng cảm thấy sợ hãi.
Kỷ Hiền đối mặt Đại yêu Nhện có mười phần nắm chắc, cũng giống như Vô Trí ở Thiên Bắc thu phục đại yêu Mao Đà. Cường giả đến từ Tuyết Sơn, không chỉ thần bí mà còn vô cùng mạnh mẽ.
"Bàng Gia chủ."
Kỷ Hiền đi đến gần Bàng Vạn Lý, cảm giác sinh cơ của đối phương sắp tiêu tán, thì thần sắc quái dị, nói: "Thực bội phục ánh mắt của Bàng gia chủ, ngươi tuyển được con rể thật tốt."
Sinh cơ Bàng Vạn Lý sắp hết, không cần ai ra tay thì vài ngày sau cũng sẽ chết. Kỷ Hiền nhỏ giọng nói ra câu này đầy khó hiểu, sau đó cười quỷ dị, nhanh chóng rời đi.
Đợi đến lúc Kỷ Hiền đi rồi, sắc mặt Đại yêu Nhện trở nên vô cùng âm trầm.
Hao phí nhiều năm mới dưỡng tốt được thương thế rồi thoát khỏi lòng núi chạy đến Lam Vũ quốc, mục đích của nó chính là chờ đợi trăm yêu của Thiên Bắc. Chỉ cần hội tụ được với trăm yêu thì nó không cần phải sợ vị cường giả Tuyết Sơn Kỷ Hiền này nữa. Thế nhưng nó không nghĩ tới đối phương lại có thể tìm tới đây, mang theo phần nhiệm vụ không cho phép nó từ chối.
Kỳ thật đại yêu Thiên Nam không ít, nhưng mà nhiều năm trước phần lớn đã bị Kỷ Hiền áp chế nhằm chuẩn bị cho ngày hôm nay. Việc dùng Đại yêu châu chấu tấn công Đại Phổ chỉ là một phen thăm dò Kim Tiền Tông mà thôi.
Tuyết Sơn thần bí, cường giả đến từ Tuyết Sơn càng thêm thần bí, không ai biết rõ bọn hắn nghe lệnh bởi người nào, vì sao lại trù hoạch ra những cạm bẫy nguy hiểm bậc này.
Trên vách tường, bức tranh hình người đang dần tiêu tán đi. Đại yêu Nhện nhìn qua nữ tử, lại nhìn người thanh niên trong bức họa, nó mơ hồ nhớ lại.
Người thanh niên này, nó đã gặp, lại không chỉ một lần.
Hừ lạnh một tiếng trầm thấp, Đại yêu Nhện đi về phía Bàng Vạn Lý trong góc.
"Vì sao người của Tuyết Sơn phải tìm con rể của ngươi?"
Đưa tay túm cổ Bàng Vạn Lý cổ, nữ tử lạnh giọng chất vấn, ánh mắt Bàng Vạn Lý đã hiển thị rõ tử sắc, không nói tiếng nào, dường như đã chết rồi.
Khò khè ...!
Sau lưng truyền đến tiếng heo kêu, con heo đen nằm sấp ở một bên cũng không khiến cho Kỷ Hiền chú ý, nhưng mà lúc này nó lại đứng lên, cất giọng gào thét trầm đục với nữ tử.
Buông tay ra, Đại yêu Nhện đại yêu lại nhìn heo đen.
Con heo đen này đi theo Bàng Vạn Lý, người Bàng gia tất nhiên nhận ra, có lẽ đến lúc bắt con mồi sẽ cần dùng đến.
"Con gái của ngươi cùng con rể, sẽ chết rất thảm, rất thảm rồi....ha ha ha ...!"
Trong tiếng cười âm lãnh, Đại yêu Nhện mang heo đen đi ra khỏi nhà gỗ ở núi hoang này.
Nó không giết Bàng Vạn Lý, bởi vì Bàng Vạn Lý cũng không sống nổi mấy ngày nữa.
Nếu như giết chết Bàng Vạn Lý, lúc đó heo đen có khả năng bộc phát hung tính, cho nên Đại yêu Nhện chọn cách để Bàng Vạn Lý nằm đó chờ chết.
Chung quanh mấy vạn dặm ở núi hoang này đã không có người sống, đây là một mảnh địa vực hoang vu. Ngoại trừ Yêu thú, căn bản không tồn tại Nhân loại, cho nên lúc này Đại yêu Nhện cho rằng Bàng Vạn Lý chắc hẳn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Theo Đại yêu rời đi, trong căn nhà gỗ lờ mờ chỉ có tử khí tràn ngập.
Sau một ngày, đồng tử tràn đầy tử khí của Bàng Vạn Lý bỗng nhiên di động, vị tiền nhiệm gia chủ Bàng gia này, với nghị lực vượt qua thường nhân đã dùng hết khí lực cuối cùng, bắt đầu vùng vẫy.