"Vậy cũng được." Lâm Sở Sở vẻ mặt đáng tiếc nhìn cô.
Tiểu Thỏ tiếp tục cười xấu hổ.
Thật vất vả chờ đến khi Trình Chi Ngôn đến đón mình, Tiểu Thỏ vội vàng đứng dậy, sau khi vội vã nói lời từ biệt với Lâm Sở Sở, liền hốt hoảng chạy ra.
Xe Trình Chi Ngôn liền dừng lại ở đại sảnh cửa khách sạn.
Sau khi Tiểu Thỏ một đường chạy chậm đi ra từ trong khách sạn, động tác lưu loát kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế của Trình Chi Ngôn ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào, sau đó nhanh chóng cài tốt dây an toàn, nói với Trình Chi Ngôn: "Đi! Về nhà!"
"Ừ." Trình Chi Ngôn quay đầu, có chút nghi ngờ nhìn cô một cái, sau đó dưới chân giẫm một cước chân ga ra ngoài, lái đi.
Trên đường, Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn đang lái xe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm giác mình an toàn.
"Như thế nào, nhìn em một bộ dáng vội vàng hấp tấp." Dư quang của Trình Chi Ngôn liếc về Tiểu Thỏ một cái, thấp giọng hỏi cô.
"Không có gì, không có gì." Tiểu Thỏ liên tục khoát tay, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.
Đợi đến xe lái đi một hồi lâu, lúc này Tiểu Thỏ mới như là nhớ ra cái gì đó, hỏi Trình Chi Ngôn:
"Chao ôi, đúng rồi, Hạ Phong như thế nào, các người uống rượu xong nhanh như vậy à??"
"Hạ Phong a." Trình Chi Ngôn khe khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói với Tiểu Thỏ: "Tên này, phỏng đoán lần này là thật gặp hạn, buổi tối lúc cùng nhau ăn cơm với cậu ta, tên đó một phen nước mũi một phen nước mắt, đến anh cũng nhìn không được, ngắn ngủi nửa tiếng, liền uống cả một kết bia, sau đó lại muốn một chai rượu trắng với nhân viên phục vụ... Mới uống một nửa, liền trực tiếp bất tỉnh nhân sự."
"Bia và rượu trắng hòa chung uống, dễ dàng say nhất." Tiểu Thỏ nhịn không được chậc chậc lưỡi nói: "Nhìn không ra, Hạ Phong bình thường thay bạn gái giống như thay quần, lại cũng có lúc thâm tình như thế."
"Ừ." Sau khi Trình Chi Ngôn nhàn nhạt đáp một tiếng, trầm mặc một lát, sau đó hỏi Tiểu Thỏ: "Em thì sao, buổi tối cùng nhau ăn cơm với Lâm Sở Sở, có hỏi rõ ràng rốt cuộc tại sao cô ta muốn chia tay với Hạ Phong không??"