Tiểu Thỏ nghe cứ như vậy thì mơ màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Ánh sáng xuyên qua bức màn màu xám, trên vật dụng trong nhà nhàn nhạt bóng mờ.
Tiểu Thỏ trong cơn ngủ say lại "Ba" mở hai mắt một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn bên cạnh còn đang yên lặng ngủ, xoay người một cái ngồi dậy khỏi giường.
Cô đi chân trần giẫm lên sàn nhà, sờ soạng tìm dép lê của mình, sau đó mang vào, chạy rất nhanh về phía cửa nhà mình.
Vừa mở cửa nhà Trình Chi Ngôn ra, Tiểu Thỏ cảm giác một luồn không khí lạnh đập vào mặt mình.
Thật..... Thật lạnh a....
Toàn thân Tiểu Thỏ chỉ mặc áo bông nhịn không được run lẩy bẩy, vừa mới chuẩn bị bước chân ra ngoài, cơ thể lập tức bị ôm lấy.
"Anh nước chanh?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, thấy Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, thoáng có chút ngạc nhiên hô một tiếng.
"Em mặc thế này mà tính chuồn đi sao?" Trình Chi Ngôn tức giận nhìn Tiểu Thỏ nói, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói của anh nghe qua có một chút khàn khàn.
"A ...Em muốn trở về xem cha có trở về chưa thôi." Tiểu Thỏ rụt đầu, nhìn nét hung dữ trên mặt Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.
"Không phải nói với em, hôm qua mẹ em đã đi đón ba em, hôm nay sau khi hai người đó trở về, nhất định sẽ tới nhà của chúng ta trước tiên dẫn em trở về." Hai tay Trình Chi Ngôn ôm cô, khiêng cô ở trên vai, sau đó thuận tay đóng cửa lớn nhà mình, xoay người vừa đi lên trên lầu vừa nói: "Lúc này mới mấy giờ, em tính chuồn đi, muốn trở thành que kem sao?"
"Em chỉ muốn.... Nhìn trộm một chút...." Tiểu Thỏ nhỏ giọng tranh cãi nói.
"Muốn nhìn trộm cũng phải mặc quần áo." Trình Chi Ngôn lập tức khiêng Tiểu Thỏ về phòng của mình.
Vừa mở cửa phòng, một luồn khí ấm áp từ lò sưởi đập vào mặt.
Trình Chi Ngôn không tự chủ được rùng mình một cái.
May mắn vừa rồi lúc Tiểu Thỏ tìm dép trên mặt đất gây ra tiếng động quá lớn làm mình tỉnh lại, mới đi xuống tìm cô, lúc này trong phòng ấm áp đi ra ngoài không bao lâu đã lạnh như thế, nếu như ở bên ngoài nán lại một hồi, nhất định sẽ cảm lạnh.
Trình Chi Ngôn không khỏi tức giận ném Tiểu Thỏ lên trên giường sau đó lấy chăn của cô đắp kín cho cô, lúc này bản thân anh mới chui về trong ổ chăn.
"Được, được...Lạnh quá đi ..... " Tiểu Thỏ trốn ở trong chăn răng run cầm cập.
"Em còn biết lạnh à?" Trình Chi Ngôn tức giận nhìn cô một cái nói: "Không phải ban nãy còn dám mặc áo bông đứng ở cửa sao?"
" Vừa nãy..... Vừa nãy không cảm thấy lạnh...." Tiểu Thỏ run rẩy trả lời.
Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô, xoay người tắt đèn tức giận nói: "Đi ngủ, cha mẹ em ít nhất cũng phải giữa trưa mới có thể trở về."
"Vì sao, không phải nói hôm nay sẽ trở về sao?" Tiểu Thỏ không cam lòng hỏi.
"Mẹ em phải đi Nam Kinh đó ba em, ngày hôm qua anh hỏi ba anh, từ Nam Kinh ngồi xe bus trở về ít nhất cũng phải mất bốn giờ, dù tính như thế nào, cũng giữa trưa mới có thể trở về, em yên tâm ngủ đi." Trình Chi Ngôn chuyển người lại sau khi nói xong câu đó thì không nói gì nữa.
Giữa trưa sao...
Tiểu Thỏ nằm ở trong chăn, mở đôi mắt to ngập nước nhìn trần nhà, Trời ơi... Thời gian trôi qua thật chậm mà ...