Tròng mắt trong suốt ảnh ngược ánh đèn bên trong buồng xe, ảnh ngược ánh trăng ở ngoài xe, chỉ còn lại một mảnh chói lọi trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tiểu Thỏ vốn còn đang hôn Trình Chi Ngôn hôn cực kỳ khoan khoái, đôi mắt tràn ngập tĩnh mịch kia của anh vừa mở ra, cô liền có chút không biết làm sao ngồi dậy.
Dưới thân thể ý thức liền muốn chạy trốn, sau đó Trình Chi Ngôn lại là lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ôm vòng eo mảnh mai của cô, vững vàng khóa cô ở trước người, trong lúc điện quang hỏa thạch, đã cạy ra cánh môi đỏ thắm của cô ra, duỗi đầu lưỡi của mình vào.
"Ưm..." Tiểu Thỏ có chút không quá thoải mái quẩy người một cái.
Cô còn ngồi trên ghế lái, vừa rồi chỉ là duỗi người qua đi hôn Trình Chi Ngôn, nhưng trước mắt, eo cô bị anh ôm, sau đó anh lại cúi đầu xuống hôn cánh môi của cô, tư thế như vậy miễn bàn có bao nhiêu không được tự nhiên...
Cô cũng cảm giác eo mình gần như sắp vặn vẹo thành bánh quai chèo.
Nhưng mà lúc cô giãy giụa, lưỡi mềm mại của Trình Chi Ngôn đã thăm dò vào trong miệng cô, đầu lưỡi chống đỡ đầu lưỡi, chậm rãi mút lên.
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh choáng váng, mỗi lần Trình Chi Ngôn hôn cô như thế, cô đều biết rõ... Anh là động tình...
Nhưng mà... Trước mắt đây là ở trong xe... còn là tư thế không được tự nhiên như thế...
Quan trọng nhất là, cửa chính nhà anh đã gần ngay trước mắt rồi!!
Có chuyện gì, mình không thể về đến nhà, nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại kia thương lượng thật tốt sao!!
Nhưng mà lúc trong đầu Tiểu Thỏ đang thật nhanh nghĩ tới những chuyện này, Trình Chi Ngôn lại nhẹ nhàng cắn môi cô một cái, lực đạo không tính lớn, lại đủ để cho Tiểu Thỏ trong nháy mắt nước mắt vui mừng.
"Chuyên tâm một chút." Môi Trình Chi Ngôn ngậm cánh môi cô, thấp giọng nói với Tiểu Thỏ.
"Nhưng mà..." Tiểu Thỏ cũng thật sự là chẳng quan tâm vẻ mặt nước mắt vui vẻ của mình, một tay cô chống lưng ghế Trình Chi Ngôn, tay kia đỡ eo chính mình, giọng rầu rĩ nói: "Anh lại tiếp tục bảo trì tư thế này, eo em liền sẽ gãy đoạn."