Lúc Cố Trừng Tịch đi ra thang máy, quay đầu nhìn về phía Trình Thi Đồng nói: "Em trước tìm một chỗ ngồi một lát, anh đi máy tự phát vé lấy vé máy bay."
"Được..." Trình Thi Đồng gật gật đầu, chân cô xác thực vừa xót lại đau, hơn nữa trong nội tâm lo lắng Cố Ninh Thư, lúc này mới đi vài bước như thế, đã cảm thấy có chút như nhũn ra.
"Em... đưa thẻ căn cước cho anh một chút." Cố Trừng Tịch nhìn cô trực tiếp đi qua ghế dài bên cạnh thang máy, chần chờ một chút, vẫn là mở miệng gọi cô một tiếng.
"Hả? À..." Trình Thi Đồng khẽ ngơ ngác một chút, vội vàng lấy chứng minh thư từ trong túi mình ra đưa cho anh.
Cố Trừng Tịch tiếp nhận thẻ chứng minh của cô, không nói gì thêm, chỉ là gật gật đầu, liền xoay người sang chỗ khác.
Ở lúc xếp hàng trước máy tự phát vé, Cố Trừng Tịch nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua hai tấm thẻ căn cước trong tay mình - - nhất tấm là của chính bản thân anh, một tấm là của cô.
Trong tấm ảnh trên thẻ căn cớ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang nhìn óng kính, cánh môi đỏ thắm cong lên một đường cong nhàn nhạt, trên gương mặt sạch sẽ trắng thuần, tươi cười nhàn nhạt kia giống như là con hươu nhỏ vô tội, khiến người nhìn liền trong lòng mềm nhũn.
Có lẽ tối hôm qua... Là khoảng cách gần nhất giữa anh và cô...
Anh hôn qua cánh môi đỏ thắm của cô, mơn trớn da thịt trắng nõn non mềm của cô, đã từng chiếm hữu cô thật sâu...
Cố Trừng Tịch nhịn không được duỗi tay phủ lên trán mình một chút, đừng suy nghĩ nữa, càng nghĩ liền sẽ càng không buông ra.
Sau khi lấy hết vé máy bay, lại nhìn cửa lên máy bay một chút, anh liền trở về tìm Trình Thi Đồng.
Sau trả lại vé máy bay và thẻ căn cước cho cô, Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt của cô, chần chờ một chút vẫn là thấp giọng hỏi: "Em còn đi được không, có muốn anh cõng em không...??"
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vốn là muốn nói "Không cần ", nhưng trên đùi lại mỏi đến hoàn toàn không đứng nổi.