"Hừ..." Lúc này Trình Thi Đồng mới dừng lại không ngừng chọc tay anh, nhưng mà chỉ chốc lát sau, cô lại nhíu lông mày lại bắt đầu than thở lên.
"Như thế nào??" Cố Ninh Thư nhìn bộ dáng cô không ngừng thở dài, duỗi tay sờ sờ đầu cô, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Có phải nơi nào không thoải mái hay không??"
"Không phải..." Một tay Trình Thi Đồng chống cằm, ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy buồn rầu nhìn anh, thở dài một hơi nói: "Thật sự là... hôm nay em đã đủ xinh đẹp, luôn cảm thấy ngày mai không thể đột phá hơn xinh đẹp hôm nay của em a..."
"..."
Ánh mắt Cố Ninh Thư nhìn cô hơi ngẩn ra, sau đó nhịn không được, bật cười.
"Trình Thi Đồng, em còn có thể tự kỷ hơn một chút không??" Trong ngữ khí của anh, tràn đầy đều là bất đắc dĩ nói.
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý nhìn anh cười.
Ngày hôm sau, vẫn là một thời tiết tốt sáng sủa.
Sáng sớm, Trình Thi Đồng liền xuất hiện ở trong bệnh viện, vốn là nghĩ tới giúp anh xử lý thủ tục xuất viện, không nghĩ tới, sáng sớm tinh mơ ba mẹ anh đã làm thỏa đáng hết thảy, chỉ là cười dịu dàng ngồi ở trong phòng bệnh, chờ cô đến.
Vào trong giây phút Cố Ninh Thư nhìn thấy cô, đôi mắt sáng ngời, sau đó liền không dời ánh mắt.
Cô đang mím môi, cười nhẹ nhàng nhìn mình.
Da thịt của cô trắng muốt như tuyết, một đầu tóc dài đen nhánh cột thành đuôi ngựa rủ xuống ở sau gáy, dưới mày liễu dài nhỏ, một đôi mắt ngập nước càng nhìn càng tốt, sống mũi thẳng thanh tú, môi kiều diễm ướt át khiến người nhịn không được muốn âu yếm.
Quan trọng nhất là, trong ngày thường từ trước đến nay cô đều thích mặc màu sắc thanh nhã, hôm nay lại có thể mặc một chiếc váy liền áo màu đỏ thẫm, trên váy có hoa văn chạm rỗng, dưới làn váy nhiều tầng, hai cái chân trắng mảnh khảnh thẳng tắp, giẫm giày cao gót cùng màu, thoạt nhìn phá lệ xinh đẹp không gì sánh được.
Cố Ninh Thư nhìn cô, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại.
"Như thế nào, đạt được yêu cầu của anh chưa??" Trình Thi Đồng hết sức hài lòng nhìn phản ứng của Cố Ninh Thư, hai tay bày ở phía dưới cằm, làm thành bộ dáng một đóa Hoa, nghiêng đầu cười cười nói với Cố Ninh Thư: "Đẹp không??"