Trình Thi Đồng vươn tay ra, một phen kéo lấy cánh tay Cố Ninh Thư, cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trắng mịn, liền đưa về phía anh
Cố Ninh Thư sững sờ một cái, mắt thấy Trình Thi Đồng cách chính mình càng ngày càng gần, đầu liền không tự chủ được dựa vào sau.
Mãi cho đến cái ót anh đụng vào hàng rào giường bệnh, cuối cùng mới không có nơi lui về phía sau.
"Em... em làm gì??" Cố Ninh Thư có chút khẩn trương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc của Trình Thi Đồng, giọng nói hoảng loạn hỏi.
"Anh nói em muốn làm gì??" Trình Thi Đồng vẻ mặt cười xấu xa nhìn anh, cúi đầu, liền hôn tới đôi môi đạm bạc của anh.
Trong lòng Cố Ninh Thư cả kinh, vô ý thức quay đầu đi.
Cánh môi mềm mại của Trình Thi Đồng rơi ở trên gương mặt của anh.
Cô trừng một đôi mắt êm dịu nhìn anh một hồi lâu, không nói gì.
Mà Cố Ninh Thư lại ở trong nháy mắt cô hôn đến gò má của mình, cả người đều cứng đờ.
Hai người bọn họ liền duy trì tư thế này, bất động rất lâu, cuối cùng Trình Thi Đồng ngồi thẳng lên, hai tay chống nạnh, nhíu lông mày lại nhìn Cố Ninh Thư nói: "Anh đang trốn em."
Cố Ninh Thư cúi đầu, trầm mặc, không nói lời nào.
Một hồi lâu sau, anh vẫn là ngẩng đầu lên, một đôi mẳ tĩnh mịch nhìn Trình Thi Đồng, thấp giọng mở miệng nói: "Đồng Đồng... Chúng ta vẫn là đừng ở cùng một chỗ đi..."
"..." Trình Thi Đồng trừng mắt nhìn anh, không nói lời nào.
Sau đó xoay người, trực tiếp đi đến bên cạnh cửa sổ phòng bệnh của anh, duỗi tay đẩy mở cửa sổ, hỏi Cố Ninh Thư: "Cho dù em nói, em muốn nhảy xuống từ nơi này, anh cũng vẫn muốn chia tay với em sao??"
"Đồng Đồng, đừng nháo." Cố Ninh Thư có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
Trình Thi Đồng nháy một đôi mắt nhìn chằm chằm anh rất lâu, cuối cùng nhịn xuống không hỏi ra câu "Tại sao phải chia tay" kia.