"Chỉ cần anh không thất thân là chuyện gì chứ???" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, giọng nói mang theo một chút châm chọc hướng Tiểu Thỏ nói:"Lẽ nào đối với em mà nói, ranh giới cuối cùng là thất thân hay sao?"
"Không phải......" Tiểu Thỏ bổng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn, giọng lắp bắp nói:"Cái này...... Cái này...... Dù sao chuyện này cũng xảy ra, vẫn là hai chúng ta tình nguyện là tốt nhất, nếu như em uống say quá nhiều rượu, làm trái với ý nguyện của anh, ở trước mặt mọi người làm chuyện đó, trong lòng anh nhất định sẽ....... Thất vọng lắm sao......?"
"Này___ " âm thanh của Trình Chi Ngôn kéo dài ra, hướng về Tiểu Thỏ nói:" Vậy em hy vọng chuyện kia xảy ra ở thời điểm nào là tốt đây?"
"......"
Tiểu Thỏ nghe Trình Chi Ngôn nói, cảm thấy mình thật sự rất xấu hổ và giận dữ, không còn muốn ở đây lâu thêm chút nào nữa.
Rốt cuộc là từ lúc nào, anh ngày càng công khai, trắng trợn trêu đùa cô đây?
Từ trước khi cô còn là đứa nhóc, kiên trì, từ từ chờ cô lớn lên.
Nhưng mà thật khó khăn, cô dần dần lớn lên, anh lại yêu thích việc chờ cơ hội để trêu đùa cô.
Tiểu Thỏ cắn cắn môi, trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn.
Ài.......
Lớn lên cũng không phải là việc tốt nha........
Cô cũng không có nhiều sức, căn bản không đối phó lại được Đại yêu nghiệt Trình Chi Ngôn nha!!!
"Ha ha ha...... Thầy Trình." Tiểu Thỏ hướng một nụ cười gượng gạo nhìn Trình Chi Ngôn nói:" Chuyện này, chúng ta không phải là nên rời giường để đến trường học sao, dù sao hôm nay cũng là thứ ba chứ không phải thứ bảy nha, đi học muộn, cũng không hay lắm đúng không?"
"Nha......." Ánh mắt Trình Chi Ngôn hấp háy, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó hướng Tiểu Thỏ rồi nhẹ giọng nói:"Vậy trước tiên em dậy đi, anh đi ngủ tiếp một lúc."
"Cái gì?" ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn anh đầy khó hiểu:"Anh mới lên làm giáo viên chủ nhiệm có hai ngày, liền dự định trốn làm hay sao?"
"Ừ." Trình CHi Ngôn một lần nữa nằm vật xuống giường, trở người, mặt hướng xuống dưới, đem chăn kéo che kín hết người nói:"Nếu em muốn bốn rưỡi sáng dậy đi đến trường học, anh không cản...... Nhưng đối với anh mà nói....... Anh vẫn phải ngủ tiếp!"
"........"
Cái gì?
Hiện tại mới bốn rưỡi?
Tiểu Thỏ vội vàng xoay người, đem chiếc điện thoại di động đang đặt trên chiếc bàn cạnh giường tới, mở màn hình, nhìn thấy 04:28 nhất thời giật mình.
Dĩ nhiên mới bốn rưỡi sáng đã tĩnh rồi? Đối với cô mà nói, sáu giờ sáng đồng hồ báo thức kêu cũng không tỉnh nổi, quả thật bất khả tư nghị rồi.
Trình Chi Ngôn nằm trên giường đã lâu, thấy Tiểu Thỏ không có động tĩnh, liền xoay người lại nhìn cô với vẻ kỳ quái nói:"Rốt cuộc là em định dậy hay là ngủ tiếp?"
"Em......." Vẻ mặt Tiểu Thỏ mếu máo như muốn khóc nói:"Kỳ thực trong lòng em rất muốn ngủ tiếp, thế nhưng....... Em, em cảm thấy không buồn ngủ chút nào......."
"........."
Con ngươi Trình Chi Ngôn hơi nheo lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Thỏ một lát rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:"Đó là đương nhiên, ngày hôm qua lúc bảy giờ em uống say, từ bảy giờ ngủ thẳng đến bốn giờ rưỡi sáng, nếu mà em còn ngủ được tiếp, đó mới là chuyện kỳ lạ!"
"......."
Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn anh với vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Trình Chi Ngôn đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn nói:"Nằm xuồng cùng anh một lúc."