Từ khi Trình Chi Ngôn lên đại học, cô nhìn thấy cha mẹ anh thường thường nhìn gian phòng trống rỗng sau đó đờ người ra, liền không tự chủ được nghĩ tới sau này mình lên đại học, trong căn phòng cũng chỉ còn lại mẹ cô sống một mình!
Sau khi cha mất, cô mặc dù không có cha, thế nhưng bên cô còn có mẹ, còn có anh, còn có cha mẹ anh bên cạnh cô, bảo vệ cô.
Nhưng còn mẹ thì sao?
Mẹ chỉ có mình cô.
Nhưng mà cô nhỏ như vậy, căn bản không có biện pháp bảo vệ mẹ, trái lại đều là khóc lóc nhốn nháo đòi đi tìm cha, cô cơ hồ không biết an ủi mẹ, cuối cùng vô duyên vô cớ khiến mẹ lại đau lòng.
Mặc dù cho tới bây giờ, mẹ của cô đã thích người khác, mà người đó cũng đã hướng về mẹ cô cầu hôn, mẹ vẫn hướng về cô hỏi, Tiểu Thỏ, mẹ có thể tái hôn không?
Nước mắt Tiểu Thỏ, lập tức liền chảy ra.
Cô rốt cuộc là không có hiểu nhiều chuyện, mới có thể khiến mẹ cô nhiều năm sống như vậy.
Cô ngẩng đầu lên, nhớ lại về tuổi trẻ đẹp đẽ của mẹ cô, không biết từ lúc nào, trên trán của mẹ cô đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, trên mái tóc đen cũng đã bắt đầu pha thêm mấy sợi tóc bạc.
Cũng may năm tháng tuy rằng để mỹ nhân không còn trẻ, nhưng cũng lưu lại cho mẹ cặp mắt sáng ngời.
Mẹ Tiểu Thỏ chợt thấy sau khi mình nói xong câu kia, nước mắt Tiểu Thỏ bắt đầu từng giọt rơi xuống, lập tức hoảng hồn, cô đưa tay ôm lấy bờ vai của Tiểu Thỏ, đưa đầu cô đặt ở trên vai mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Tiểu Thỏ, hoảng loạn nói:"Tiểu Thỏ, làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc, nếu như con không đồng ý cho mẹ tái hôn, mẹ sẽ không kết hôn, cả đời còn lại mẹ cũng không kết hôn, chỉ bên cạnh nuôi dưỡng con, có được hay không?"
Tiểu Thỏ nghe xong những lời này, chợt nước mắt càng nhiều hơn.
Cô dùng sức hút hút mũi của chính mình, từ trong lòng mẹ cô ngồi thẳng lên, xoa xoa nước mắt nói:"Không phải, là con.... Con vui mừng quá!"
"Vui mừng?" Mẹ Tiểu Thỏ nhìn cô đầy vẻ nghi hoặc.
"Ừ." Tiểu Thỏ gật gù, nhưng vẫn như cũ không khống chế được nước mắt của chính mình vẫn đang rơi xuống, "Mẹ, mẹ cùng chú Từ nhất định phải hạnh phúc!"
Mẹ Tiểu Thỏ ngẩn người ra, một lát mới phản ứng lại, cô trợn mắt nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh kích động, lắp bắp nói:"Tiểu Thỏ, ý con là..... Con đồng ý cho mẹ và chú Từ kết hôn với nhau?"
"Ừ." Tiểu Thỏ xoa xoa nước mắt, mũi lại dùng sức khịt khịt.
Cô nhìn thấy Từ Hướng Tư cùng Từ Cảnh Thần dáng vẻ tựa hồ đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, liền không nhịn được có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Từ Cảnh Thần nói:"Không phải, người phản đối nhất không phải là cậu sao, cậu làm sao đột nhiên lại nghĩ lại rồi?"
Từ Cảnh Thần đại khái là không nghĩ tới Tiểu Thỏ đột nhiên chất vấn mình, cả người sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt không được tự nhiên nói:"Ai cần cô quan tâm."
"Cảnh Thần!" Từ Hướng Tư quay đầu, bất đắc dĩ nhìn con trai mình một chút, âm thanh ôn hòa nói:"Đối với chị không được vô lễ như vậy!"
"Ai nói cô ta là chị con? Con còn không thừa nhận!" Từ Cảnh Thần từ khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Từ Cảnh Thần liền đỏ ửng lên.
"Chẳng phải bởi vì con rất thích chị Tiểu Thỏ, muốn Tiểu Thỏ làm chị của con, mới đồng ý cho cha cầu hôn mẹ Tiểu Thỏ hay sao?" Từ Hướng Tư vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn cậu ta.