Trong nháy mắt Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn, bỗng chốc liền giống như chuột gặp phải mèo, đều không có âm thanh nào.
Chỉ là len lén quan sát Trình Chi Ngôn một chút, nhìn bộ dáng anh tựa hồ tối ngày hôm qua cũng không có ngủ ngon, chỗ hốc mắt còn có một chút màu xanh đen, chỉ là râu ria ngược lại đã cạo qua, lộ ra đường cong cái cằm kiên nghị lên.
Nhìn thấy Tiểu Thỏ một đường gọi mình cuồng chạy xuống từ trên lầu, lệ khí trong ánh mắt Trình Chi Ngôn cuối cùng tản đi một chút, nhưng mà chỉ giới hạn tản đi một chút mà thôi.
Đôi mắt tĩnh mịch của anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, tay cầm lấy bánh mỳ liền bất động như vậy ở giữa không trung, ánh mắt trầm trầm nhìn.
"Khụ khụ... Cái kia... Anh nước chanh ngươi ăn sáng sao??" Tiểu Thỏ thấy anh hoàn toàn không có ý tứ dự định nói với bản thân, vì vậy chỉ lúng túng nhẹ ho một tiếng, sau đó lên tiếng chào hỏi anh.
Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, tiếp tục cầm lấy bánh mì đưa vào trong miệng, sau đó lại trầm mặc cầm lấy ly sữa trên bàn, đưa đến bên miệng uống một ngụm.
Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn thời gian, đã chín giờ ba mươi bảy!!
Trong lòng cô phải gọi là lòng như lửa đốt, nhưng là hết lần này tới lần khác tối ngày hôm qua nháo không được tự nhiên với Trình Chi Ngôn, trước mắt muốn mở miệng cầu xin anh, đều cảm thấy có chút không đủ sức lực.
"Tìm anh làm chi??" Trình Chi Ngôn thấy vẻ mặt cô rõ ràng hết sức lo lắng lại cẩn thận không dám mở miệng, trầm mặc một hồi lâu, rốt cục vẫn muốn hỏi cô một câu.
"Anh nước chanh, anh có thể đưa em đi tới nhà Đồng Đồng sao??" Tiểu Thỏ vừa nghe được Trình Chi Ngôn hỏi mình, cũng chẳng quan tâm hai người bọn họ còn đang giận dỗi, vội vàng đáng thương cọ đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, một đôi mắt ướt át dùng ánh mắt tràn ngập cầu xin nhìn hỏi anh.
"Hiện tại??" Trình Chi Ngôn khẽ nhíu mày, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn cô.
"Chính là hiện tại!! Anh nước chanh, thỉnh cầu anh, nếu em không tới nhà Đồng Đồng trước mười giờ, cô ấy sẽ giết chết em!!" Tiểu Thỏ cảm giác mình đều sắp muốn khóc lên.