“A..” Tiểu Thỏ ngẩn ra, cúi đầu trầm tư chốc lát, cuối cùng cắn răng bò đến bên cạnh Trình Chi Ngôn ngoan ngoãn nằm úp sấp.
Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, lập tức không khách sáo đưa tay túm quần ngủ của cô một cái, cái mông nhỏ trắng nõn mượt mà của Tiểu Thỏ lập tức lộ ra.
May mà mông trẻ nhỏ thịt nhiều, ngã vài lần, cũng chỉ có một chút vết bầm tím rất nhỏ, nhìn không có nghiêm trọng như trên đùi và cánh tay.
Trình Chi Ngôn đưa tay lấy một chút thuốc mỡ, ngón tay nhẹ nhàng bôi trên vết bầm tím ơ mông nhỏ của cô.
Hu hu hu...
Tiểu Thỏ nằm úp sấp trên giường, trong lòng sớm đã lệ rơi đầy mặt, mông nhỏ của cô.... Cứ như vậy thì bị xem hết...
Sau khi Trình Chi Ngôn bôi thuốc mỡ cho cô xong, ngược lại không có nghĩ nhiều, chỉ nhìn cái mông nhỏ trơn bóng của cô, ừm sờ thật tốt, thuận tay chọc chọc mông tròn của cô, co dãn mười phần, ừm, không sai.
Cả người Tiểu Thỏ cứng đờ, quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn hỏi: “Anh chọc em làm gì thế?”
“À.... Thuận tay.” Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, động tác ung dung cầm nắp hộp thuốc mỡ trong tay đậy kín, sau đó đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Bôi xong rồi, em có thể ngủ, anh đi cất thuốc.”
“...”
Tiểu Thỏ cắn môi, tâm trạng đau buồn kéo quần ngủ lên.
Sau khi Trình Chi Ngôn cất xong thuốc mỡ, trở lại trong phòng thì phát hiện Tiểu Thỏ còn chưa ngủ, anh bèn đi tới bên cạnh cô, thản nhiên nói: “Ngày mai không cần luyện xe nữa.”
“A? Vì sao?” Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
“Ít nhất cũng phải đợi vết bầm tím mờ đi thì mới tiếp tục luyện.”
Trình Chi Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay vỗ chăn trên người cô nói: “Trong khoảng thời gian này dù sao mẹ anh cũng không có ra ngoài sưu tầm dân ca, trước hết để cho mẹ đưa em đi học, chờ vết bầm trên người em tốt lên thì tiếp tục luyện xe, bằng không vết thương càng thêm nặng, sau này sẽ lưu lại vết tích.”
“À.. Được rồi.” Tiểu Thỏ gật đầu xem như đáp ứng.
---
Mùa đông rất nhanh qua đi, nháy mắt lại đến mùa xuân hoa nở
Không biết vì sao gần đây Tiểu Thỏ cảm thấy mẹ mình giống như cực kỳ bận rộn, trước kia một tuần cô cũng có thể gặp ba bốn lần, bây giờ sắp hai tuần lễ, hình như cô cũng chưa gặp mẹ lần nào.
Vào ngày chủ nhật, Tiểu Thỏ cọ cọ bên người Trình Chi Ngôn, kỳ quái hỏi: “Anh nước chanh, gần đây mẹ em vội vàng cái gì thế, cảm giác đã lâu rồi cũng chưa gặp mẹ.”
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ bên cạnh, nắm chặt tờ báo trong tay chần chờ một chút, vẫn đưa tới trước mặt cô nói: “Em xem đi.”
“Xem cái gì?” Tiểu Thỏ cầm lấy tờ báo trong tay Trình Chi Ngôn, phía trên là tin tức quan trọng hôm nay, hầu như từng chữ từng chữ trong các tờ báo đều có bốn chữ SARS này.
“Đây là cái gì?” Tiểu Thỏ chỉ vào bốn chữ kia, khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: “Anh nước chanh là muốn để cho em xem cái này sao?”
“Ừ….” Trình Chi Ngôn gật gật đầu, vươn tay ra ôm bả vai Tiểu Thỏ, giọng trầm thấp nói: “”Đây là SARS, SARS là viêm phổi.”
“Vì sao nhiều báo chí đăng cái này? Nó có quan hệ gì với việc gần đây mẹ em bận nhiều công việc?” Vẻ mặt Tiểu Thỏ vẫn khó hiểu nhìn anh hỏi.