Vì vậy... hạ quyết tâm...
Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên từ trong lòng Trình Chi Ngôn, một đôi mắt to ướt át chớp chớp với anh nói: "Anh nước chanh..."
"Ừ." Tay Trình Chi Ngôn xoa huyệt Thái dương của cô ngừng lại, cúi đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cô.
"Cái kia... em... Người ta muốn uống chút rượu nguyên tiêu..." Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ đỏ lên, chữ "em" đã đến bên miệng, cứng rắn bị cô đổi thành "Người ta".
Trình Chi Ngôn khẽ nhướn mày, trong ánh mắt mang theo một tia ý tứ nghiên cứu nhìn Tiểu Thỏ, sao vừa ra ngoài đi nhà vệ sinh rồi cùng trở về với Lâm Sở Sở kia, liền lập tức học bộ dáng của Lâm Sở Sở kia??
Đôi bàn tay Tiểu Thỏ cầm lấy áo Trình Chi Ngôn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn lên ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy đều là cảm xúc bất an.
Sao anh nước chanh của cô liên tục cúi đầu giống như cười mà như không nhìn mình chứ, sẽ không phải là bị anh nhìn thấu đi...
Chẳng may cô đã mở miệng, anh lại không diễn theo kịch bản, ngược lại mở miệng nói một câu "Muốn uống thì tự mình rót" thì làm sao bây giờ??
Trình Chi Ngôn cứ cúi đầu như vậy, ánh mắt thâm trầm nhìn cô rất lâu, sau đó khóe môi câu dẫn ra một đường cong không dễ dàng phát hiện nói: "Muốn uống rượu nguyên tiêu??"
"Ừ..." Tiểu Thỏ vội vàng vẻ mặt nhu nhược nhìn anh, gật gật đầu.
"Anh giúp em rót??"
"Được." Tiểu Thỏ vội vàng đồng ý.
Trình Chi Ngôn vươn tay ra, nhẹ nhàng chuyển đĩa quay một cái, bát rượu nguyên tiêu trên đĩa quay, liền bị chuyển tới trước mắt bọn họ.
Sau khi múc một ít rượu nguyên tiêu trong bát, Trình Chi Ngôn đặt ly đến trước mắt Tiểu Thỏ.
Lúc Tiểu Thỏ đang chuẩn bị duỗi tay đi lấy cái muỗng, liền nghe được Lâm Sở Sở lại ho nhẹ hai tiếng, giọng nói kiều mỵ nói: "Hạ Phong, có thể rót thêm cho em chút nước nóng hay không, chỗ này có chút lạnh."
Tay Tiểu Thỏ trong nháy mắt co rụt lại, thu hồi xuống mặt bàn, sau đó đỏ mặt cúi đầu, giọng nói yếu ớt nói với Trình Chi Ngôn: "Cái kia... Đầu rất đau... anh đút em được không."