Nghĩ tới đây, cô lung la lung lay đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu.
Ngày hôm qua... Giống như nhớ mang máng, Tiểu Thỏ vội vội vàng vàng, cũng là đi bệnh viện đi...
Trình Thi Đồng suy nghĩ một chút, vẫn là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Thỏ.
Tiếng đô đô trong điện thoại di động vang lên một hồi lâu, đầu kia mới nhận điện thoại.
"Alo, Tiểu Thỏ..." Trình Thi Đồng tận lực khiến cho giọng nói của mình nghe bình tĩnh một chút.
"Đồng Đồng..." Giọng nói Tiểu Thỏ đầu kia điện thoại mang theo âm khóc nức nở đã truyền tới: "Hu hu... Bà ngoại tớ qua đời..."
"Khi nào??" Trong lòng Trình Thi Đồng cả kinh, vội vàng hỏi.
"Chính là tối ngày hôm qua..." Tiểu Thỏ vừa khóc vừa đứt quãng nói với cô: "Thật ra ngày hôm qua lúc đưa đến bệnh viện, đã không được, cứu chữa chưa đầy một lát, bác sĩ liền đi ra, nói bà ngoại đi rồi..."
"Tiểu Thỏ..." Trình Thi Đồng cảm thấy, trong một ngày ngắn ngủi này, chuyện đã xảy ra, thật sự là quá nhiều, cô thở dài một hơi, thấp giọng nói với cô ấy: "Nén bi thương..."
"Ừ..." Tiểu Thỏ duỗi tay lau nước mắt một chút, nức nở hỏi Trình Thi Đồng: "Lúc này cậu đang ở nhà sao, ngày hôm qua tiểu hòa thượng đưa cậu trở về à??"
"Tớ ở Bắc Kinh." Trong giọng nói Trình Thi Đồng có chút mệt mỏi nói ra: "Ngày hôm qua Cố Ninh Thư cũng đưa vào bệnh viện, vừa mới đi ra từ phòng cấp cứu, còn phải nằm ở phòng giám sát bệnh nặng ngây ngốc một đêm."
"Cố Ninh Thư anh ấy như thế nào??" Tiểu Thỏ nghe giọng nói Trình Thi Đồng, lập tức lo lắng hỏi.
"Chính là vì cứu một đứa bé... Ngăn cản một chiếc xe..." Trình Thi Đồng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Chờ tớ trở về lại nói tỉ mỉ với cậu, tớ trước đi phòng giám sát bệnh nặng nhìn anh ấy một chút."
"Ừ, cậu đi đi." Tiểu Thỏ hít mũi một cái, giọng nói ong ong nói với cô ấy: "Đồng Đồng, Cố Ninh Thư nhất định sẽ không có việc gì, cậu phải tin tưởng anh ấy."
"Ừ..." Trình Thi Đồng đáp một tiếng, cùng Tiểu Thỏ hai người lại an ủi lẫn nhau một chút, liền cúp điện thoại.