Mục lục
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Quỳnh Nguyễn


Anh nói: "Khóe miệng em dính hạt vừng rồi."


"A? Chỗ nào?" Tiểu Thỏ ngẩn ra, theo bản năng lè lưỡi hướng tới bên cạnh miệng mình liếm qua.


"Bên này." Trình Chi Ngôn đưa tay nhẹ nhàng chọc trên khuôn mặt cô, sau đó không đợi Tiểu Thỏ phản ứng kịp liền đã cúi người qua, đầu lưỡi liếm một cái ở bên cạnh khóe miệng của cô, nháy mắt mang đi hạt vừng dính ở nơi đó.


"Ách..." Tiểu Thỏ ngẩn ra, chỉ cảm thấy trước mắt mình đen thui, bên cạnh khóe miệng có một cái gì đó trơn bóng nháy mắt xẹt qua, sau đó liền nghe được xung quanh lập tức vang lên thanh âm hít vào một ngụm khí lạnh.


"Được rồi, hết rồi." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên một lần nữa, đôi mắt trong suốt tràn đầy ý cười nhìn cô.


Trình Thi Đồng sớm đã một bộ coi như không thấy gì, sau khi liếc hai người bọn họ một cái cứ tiếp tục cúi đầu ngoạn chơi điện thoại di động.


Kỷ Lâm Khải vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người bọn họ, năm giây sau hai tay che hai mắt của mình, thanh âm thẹn thùng nói: "Ai nha má ơi, thật sự là quá kích thích, xem nhiều có thể đau mắt hột hay không?"


"Chậc chậc.... Đây là Trình Chi Ngôn bình thường chúng ta quen sao?" Vương Thước vừa lắc đầu vừa cảm khái nói: " Cô gái nhỏ như vậy cũng không buông tha cơ hội chiếm tiện nghi...Mẹ, thật sự là quá cầm thú a."


"Cầm thú a cầm thú!!" Trương Vũ Phi phụ họa nói.


"Đêm nay muốn ngủ sân sao??" Trình Chi Ngôn quay đầu lại, nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, thuận miệng nói.


"Khụ khụ, vừa rồi chúng ta cái gì cũng chưa phát hiện." Ba người kia lập tức đồng thời xoay đầu hướng chỗ khác, trăm miệng một lời nói ra.


Tiểu Thỏ, mồ hôi...


Sau khi thanh toán, Trình Chi Ngôn gọi một chiếc xe cho Trình Thi Đồng, sau khi nhìn theo cô rời khỏi lúc này mới mang theo một đám người trở về trong nhà mình.


Trong mắt Tiểu Thỏ tò mò nhìn ba người bọn họ, hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Anh nước chanh, hôm nay bọn họ ở nhà anh sao?"


"Uh`m." Trình Chi Ngôn gật đầu nói: "Dù sao trên lầu vẫn còn phòng trống, đúng lúc cho bọn họ ở?"


"Ha ha, em gái, tối hôm nay chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi?" Kỷ Lâm Khải vẻ mặt cười xấu xa bu lại hướng tới Tiểu Thỏ nói.


"A? Cái trò chơi gì?" Tiểu Thỏ trong mắt nghi hoặc nhìn anh ta.


" Trò chơi Quốc vương." Vương Thước và Trương Vũ Phi cùng lúc nói ra trả lời.


Vừa dứt lời, ba người bọn họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, đồng thời thấy được bốn chữ "Vui sướng khi người gặp họa" này trong ánh mắt đối phương.


" Trò chơi Quốc vương?" Tiểu Thỏ khó hiểu nhìn bọn họ kỳ quái nói: "Là cái gì a? Trò chơi offline hay là Game Online a?"


" Ha ha, đến lúc đó em liền biết." Kỷ Lâm Khải hoàn toàn không để ý ánh mắt Trình Chi Ngôn cảnh cáo, xoa xoa hai tay hướng tới Tiểu Thỏ hưng phấn nói.


Buổi tối.


Trong phòng Trình Chi Ngôn.


Năm người tắm sạch sẽ toàn bộ, từng người mặc áo ngủ bằng vải gai ngồi xếp bằng ở trên mặt đất.


Trong tay Kỷ Lâm Khải cầm một bộ bài poker, anh ta cười tít mắt nhìn mấy người bên cạnh, trong thanh âm mang theo một chút hưng phấn nói: "Đến đây đi, giơ tay biểu quyết, đồng ý chơi trò chơi quốc vương, mời giơ tay."


"Bá, bá, bá."


Kỷ Lâm Khải, Vương Thước, Trương Vũ Phi đồng thời giơ tay lên.


Tiểu Thỏ có chút chần chờ nhìn nhìn Trình Chi Ngôn, lại nhìn nhìn Kỷ Lâm Khải bọn họ, bởi vì trong lòng thật sự là tò mò, liền cũng giơ tay lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK