Tiểu Thỏ liền giật mình, nhìn vẻ mặt trên mặt anh, dè dặt hỏi: "Anh... Tức giận??"
"Không có." Trình Chi Ngôn lạnh lùng hồi đáp.
"Đừng như vậy nha, trước khi đi ra ngoài lúc em gọi điện thoại cho anh, di động anh tắt máy mà, em cho rằng di động anh không có điện, cho nên liền không có gửi tin nhắn cho anh." Tiểu Thỏ nháy mắt mấy cái, một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn Trình Chi Ngôn làm nũng nói.
"Phải không..." Trình Chi Ngôn khẽ rủ mắt xuống, nhìn vẻ mặt trên mặt cô, nói từng chữ một: "Không phải em vẫn luôn muốn nhận được hoa hồng sao, trước mắt, nguyện vọng đã thực hiện đi??"
Tiểu Thỏ nghe vậy, cúi đầu nhìn sang hoa hồng trong tay mình, sau đó liền nhịn không được cười lên nói: "Anh là nói cái này?? Mỗi người ký túc xá tụi em đều nhận được a, không phải là chỉ có một mình em có, ai nha, có phải anh đang ghen hay không??"
Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô không nói lời nào.
Cận Mặc đứng ở tại chỗ một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đi lên trước, một đôi mắt thâm thúy nhìn Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi: "Bạn trai cậu??"
"Ừ..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nhìn thần sắc không tốt lắm trên mặt Trình Chi Ngôn, lại nhìn mặt không chút thay đổi của Cận Mặc, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên tiếp tục nói cái gì mới tốt.
"A." Cận Mặc gật gật đầu, sau đó phất phất tay nói với Tiểu Thỏ: "Vậy tớ về ký túc xá trước."
"Được." Tiểu Thỏ cũng phất phất tay với anh.
Lúc Cận Mặc xoay người rời đi, bông tuyết bầu trời tựa hồ từng mảnh từng mảnh dần dần trở nên lớn lên.
Anh ngẩng đầu lên, dùng sức hít một hơi không khí lạnh như băng, cho đến sau khi cảm giác toàn bộ phổi của mình đều bị không khí lạnh lẽo kia lấp đầy, lúc này mới chậm rãi thở ra.
Hóa ra... Cô đã có bạn trai.
Cận Mặc bình tĩnh nghĩ.