Đứa bé kia trơ mắt nhìn Trình Thi Đồng cầm đèn con thỏ của mình chạy, nhất thời bẹp miệng đứng ở trong sân, vẻ mặt muốn khóc lại không dám khóc.
Trình Thi Đồng cầm đèn con thỏ kia đến trước mặt Trình Chi Ngôn, giống như hiến vật quý nói: “Cho chú nhỏ!”
“Cảm ơn.” Trình Chi Ngôn cười tít mắt nhận đèn con thỏ trong tay cô ấy, tiện tay đưa cho Tiểu Thỏ.
“....”
Tươi cười trên mặt Trình Thi Đồng nhất thời cứng lại rồi.
“Chú nhỏ, chú không thể như vậy đi, dù thế nào Tiểu Dũng cũng là cháu ruột chú, chú khiến cho cháu đi cướp đoạt đèn của nó đến đây đưa bạn gái chú?”
“Vậy nếu không cướp thì cháu sẽ cướp cái súng đồ chơi kia?” Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, nhìn cô ấy hỏi.
“.... Thôi, vẫn là cướp đèn con thỏ đi!” Trình Thi Đồng nhất thời giống như bóng cao xu xì hơi.
Tiểu Thỏ cầm đèn con thỏ màu sắc rực rỡ kia trong tay, nhìn nhìn Trình Chi Ngôn và Trình Thi Đồng, lại nhìn thoáng qua đứa bé trai đứng ở trong sân khóc không ra nước mắt, nhịn không được mở miệng nói: “Đoạt đi như vậy... Hình như không tốt lắm thì phải?”
“Không có gì.” Trình Thi Đồng nhìn cô khoát tay nói: “Nhà của chúng ta có quy định, buổi tối đêm ba mươi, bọn mình có thể tùy tiện cướp đoạt món đồ chơi của người khác, cướp đoạt được thì cướp đoạt, cướp đoạt không được bỏ chạy, người bị cướp đoạt kia không thể khóc!”
“A....” Tiểu Thỏ nhất thời không biết nói gì.
Đứa bé trai gọi là Tiểu Dũng đứng ở trong sân, nhìn ba người bọn họ một cái, sau đó do dự đi tới Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ chần chờ một chút, đang chuẩn bị trả lại đèn con thỏ
trong tay mình cho nó, đã bị nó ôm vào lòng.
“Vợ!” Đứa bé trai ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ một cái, sau đó thân thiết kêu một tiếng.
“....”
“.....”
Vài người có mặt ở đây nháy mắt liền cứng đờ.
Tiểu Thỏ có chút không dám tin cúi đầu nhìn đứa bé trai trước mắt ôm mình, giọng nói run rẩy hỏi: “ Em....Em vừa rồi gọi chị là gì?”
“Vợ!” Giọng nói đứa bé trai vang dội trả lời.
“Tiểu Dũng, em gọi bậy cái gì vậy?” Trình Thi Đồng có chút buồn cười nhào vào kéo Tiểu Thỏ trên người đứa bé trai ra.
“Chị ấy cầm đèn con thỏ của em!” Đứa bé trai Tiểu Dũng kia thoạt nhìn bộ dáng có vài phần giống Trình Chi Ngôn, “Em biết người bị cướp đoạt món đồ chơi không thể khóc, nhưng mà nếu chị ấy trở thành vợ của em, vậy đồ vật của vợ em vẫn là của em rồi!”
“...”
Tiểu Thỏ nhất thời dở khóc dở cười.
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn hơi nheo lại, có chút buồn cười nhìn Tiểu Dũng nói: “Logic không sai.”
“Cảm ơn chú nhỏ khen ngợi!” Đứa bé trai cười tít mắt ngẩng đầu nhìn Trình Chi Ngôn, sau đó lại xoay người kéo tay Tiểu Thỏ hô một tiếng: “Vợ!”
“Gọi bậy bạ gì thế, đây là thím nhỏ của em!” Vẻ mặt Trình Thi Đồng xem diễn trò chê bai nhìn Tiểu Dũng, hư hỏng cười nói: “Cũng đừng gọi sai.”
Trên gương mặt thanh tú của Tiểu Dũng nhất thời ngẩn ra nhìn Tiểu Thỏ, chần chờ nói: “Nhỏ.... Thím nhỏ?”
“Ừ! Chính là bạn gái chú nhỏ!” Trình Thi Đồng tiếp tục thêm mắm thêm muối.
“ Cái kia..... Cái kia.... Đèn con thỏ cho chị, em không cần!” Tiểu Dũng vừa nghe Trình Thi Đồng nói như vậy, vội vàng xoay người bỏ chạy.
“Ách....Này....” Trong cuộc đời Tiểu Thỏ lần đầu tiên được bày tỏ tình yêu, kết cục là đối phương lại bỏ chạy.