Hạ Phong đem Tiểu Thỏ an toàn đưa đến cửa nhà liền rời đi.
Tiểu Thỏ đứng ở cửa lớn nhà mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tối như mực, thở dài một hơi, hôm nay mẹ lại đi trực ban rồi.
Cô quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Trình Chi Ngôn, cũng là một mảnh tối đen, chẳng lẽ.... Anh nước chanh còn chưa có trở lại sao??
Cô cùng Hạ Phong là ngồi xe công cộng trở về, dựa theo nguyên tắc mà nói, Trình Chi Ngôn lái xe sẽ phải về nhà trước so với bọn họ mới đúng a...
Tiểu Thỏ có chút lo lắng nhìn cửa sổ nhà anh một hồi, sau đó lại thở dài một hơi lấy ra cái chìa khóa từ trong túi áo về nhà.
Vào phòng, Tiểu Thỏ cầm cái chìa khóa thuận tay đặt trên tủ giầy, mở đèn, lại mở ti vi, tùy tiện mở một kênh, lúc trên ti vi tiếng người ồn ào trút xuống cả căn phòng rốt cục có vẻ không phải im lặng như vậy.
Nhìn thời gian còn sớm cô lập tức đi túm một tấm khăn tắm trên ban công, tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Tắm rửa xong ra ngoài, Tiểu Thỏ theo thói quen cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, phía trên không có cuộc gọi, một tin nhắn chưa đọc đều không có.
Không biết vì sao cô liền cảm thấy trong lòng có loại cảm giác vắng vẻ.
Lau khô đầu lại mặc áo ngủ xong, Tiểu Thỏ do dự một chút, cuối cùng đi đến trên ban công, hướng tới phòng Trình Chi Ngôn cách vách nhìn thoáng qua, phòng của anh vẫn tối như mực như cũ, rõ ràng anh còn chưa trở về.
Sao lại thế này...
Anh nước chanh rốt cuộc đi nơi nào rồi hả??
Cô có nên gọi điện thoại hỏi một câu hay không a?
Tiểu Thỏ nắm lấy di động trong tay, mất mát trong lòng giống như cỏ hoang lan tràn không giới hạn.
Vẫn là... Thôi đi...
Tiểu Thỏ nhớ tới lúc ăn cơm tối, vẻ mặt Trình Chi Ngôn trầm mặc lại lạnh lùng, cuối cùng buông tha ý niệm này.
Thời gian còn sớm không bằng liền xem tivi giết thời gian đi...
Tiểu Thỏ nghĩ như vậy dứt khoát liền lên giường, dựa ở trên đầu giường bắt đầu xem tiết mục giải trí trên tivi.
Đêm dần dần sâu, Tiểu Thỏ nắm lấy di động trong tay, vừa không tập trung xem ti vi vừa theo dõi động tĩnh trên di động.
Từ lúc cô bắt đầu xem tivi đến bây giờ điện thoại di động tổng cộng chấn động bốn hồi, nhưng mà mỗi lần cô cầm lấy điện thoại di động xem lại phát hiện tin nhắn không phải 10086 nhắc nhở chính là quảng cáo không hiểu ra sao.
Anh nước chanh cho tới bây giờ đều không có liên lạc cô...
Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng bất an.
Vừa rồi bộ dáng anh nước chanh giống như tâm tình thật không tốt, không biết lúc anh lái xe có thất thần hay không.... Đụng phải cái gì a... Hoặc là anh một mình ở trong cửa hàng bóp tiền bị trộm rồi hả??
Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Thỏ dứt khoát từ trên giường ngồi dậy, lại chân không chạy đến trên ban công hướng tới phòng Trình Chi Ngôn nhìn qua.
Nhưng mà bây giờ cô vừa mới đẩy mở cửa sổ, trong phòng Trình Chi Ngôn tối như mực cách vách kia lại đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Tiểu Thỏ sợ tới mức trong lòng hồi hộp một phen, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Nương ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ cùng ngọn đèn trong phòng rỉ ra, Tiểu Thỏ rốt cục thấy rõ ràng bóng người bỗng dưng xuất hiện kia thực ra là Trình Chi Ngôn.
" Chanh.. Anh nước chanh??" Tiểu Thỏ cúi đầu hô một tiếng.
Anh ở nhà?? Là vừa vặn về đến nhà hay là đều ở nhà, lại không có mở đèn a??
Ngay tại lúc trong đầu cô nhớ lại mấy vấn đề loạn thất bát tao này....