Như vậy bảo cô sau khi về ký túc xá, còn có thể thoải mái tắm rửa với bạn bè ký túc xá trong phòng tắm như thế nào nữa!?
Tiểu Thỏ càng nghĩ càng giận, nhìn lại một mảnh lồng ngực trắng nõn của Trình Chi Ngôn một chút, lập tức đầu óc nóng lên, cúi đầu liền học bộ dáng ngày hôm qua của anh, cũng bắt đầu lưu lại dấu vết chuyên thuộc về mình ở trên lồng ngực của anh.
Cho nên...
Trình Chi Ngôn là bị Tiểu Thỏ hôn tỉnh...
Từ trên lồng ngực của anh, không ngừng truyền đến từng đợt cảm giác tê dại, cuối cùng Trình Chi Ngôn mông lung mở mắt ra từ trong giấc mộng.
Anh nhất cúi đầu, liền nhìn thấy Tiểu Thỏ đang vùi đầu ra sức hôn ở trên ngực của mình.
Vì vậy, cánh tay dài chụp tới, anh liền kéo cả người Tiểu Thỏ vào trong ngực của mình, lại xoay người một cái, đè cô xuống, mắt đối mắt, chóp mũi đối chóp mũi, miệng đối miệng, giọng nói khàn khàn hỏi: "Như thế nào, tối ngày hôm qua chưa thỏa mãn em sao?? Sáng sớm, anh còn đang ngủ, em liền châm lửa cho anh??"
"Cái gì nha!?" Tiểu Thỏ bị câu nói này của anh nói đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt ướt át của cô nhìn anh, nhếch miệng, buồn bực nói: "Anh còn không biết xấu hổ, anh nhìn những dấu vết trên người em đi, nhìn lại một chút trên người anh!! Không công bằng chút nào!!"
Trình Chi Ngôn sững sờ, cúi đầu nhìn sang ngực cô.
Quả nhiên, từng viên dấu vết tím xanh sắc, đang khoan khoái cười với anh.
Trình Chi Ngôn nhịn không được cười cười, cúi đầu nhẹ khẽ hôn một cái ở trên gương mặt trắng mịn của cô: "Cho nên em chính là đang tức giận vì chuyện này??"
"Ừ!!" Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu, thập phần khó chịu nói với Trình Chi Ngôn: "Vì để công bằng! Anh nhất định cũng phải lưu lại một chút dấu vết như trên người của em!!"
"Được." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, xoay người một cái, nằm thẳng xuống ở bên cạnh cô, trong giọng nói mang trêu tức nói với cô: "Em muốn lưu bao nhiêu liền lưu bấy nhiêu, anh chắc chắn sẽ không phản kháng."
"Thực?" Tiểu Thỏ vẻ mặt hồ nghi nhìn anh.