"..." Trong mắt Tiểu Thỏ không biết nói gì nhìn anh, dứt khoát hạ quyết tâm cũng học bộ dáng của anh nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Ai nha, không biết vì sao em đột nhiên cảm thấy buồn ngủ quá, cái kia, em ngủ một lát trước."
"Ha ha..." Trình Chi Ngôn nhịn không được cười ra tiếng.
Tiểu Thỏ nhắm mắt lại đợi một hồi lâu cũng không phát hiện anh có động tĩnh gì hoặc là tiếp tục nói chuyện, vì thế liền nhịn không được híp mắt lại, hướng tới anh nhìn qua.
Ai ngờ Trình Chi Ngôn đang một bàn tay chống đầu gối, ánh mắt nhàn rỗi nhìn cô.
Trong lòng Tiểu Thỏ cả kinh, vội vàng nhắm ánh mắt.
"Ngủ không được sao??" Tiếng nói Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dồi dào từ tính vang lên trên đầu cô.
Tiểu Thỏ đành phải lại mở to mắt, ánh mắt hướng tới anh nhìn qua, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Vô nghĩa, thay đổi ai còn có thể tiếp tục ngủ được a.
Từ bảy giờ hôm qua đến bốn giờ rưỡi buổi sáng hôm nay, cô ngủ gần mười tiếng đồng hồ có được hay không.
"Ngủ không được mà nói, chúng ta tới làm chuyện có ý nghĩa có được hay không?" Khóe môi Trình Chi Ngôn hơi hơi gợi lên, tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng xoa đôi má phấn nộn Tiểu Thỏ, trong thanh âm mang theo một tia mê hoặc hướng tới cô hỏi.
"Cái... Chuyện gì??" Tiểu Thỏ nhìn ánh sáng trong đôi mắt anh nhịn không được lén lút nuốt nước miếng một phen.
Má ơi... Cô đột nhiên phát hiện ánh mắt Trình Chi Ngôn như là có thể câu hồn.
"Em nói a??" Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi người, khóe môi mỏng nhẹ nhàng cọ xát trên gương mặt trắng nõn của cô, thanh âm thật thấp chậm rãi hướng tới cô hỏi: " Ở trong lòng em, chuyện gì đối với hai người chúng ta mà nói mới đúng là chuyện có ý nghĩa?"
"Ách...Em...Em không biết..." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên gương mặt của mình truyền đến một mảnh mềm mềm, cảm giác ngứa, hô hấp ấm áp phun ở trên gương mặt cô, hơn nữa cánh môi mềm mại của anh ở nơi đó càng không ngừng trằn trọc lưu luyến, cô chỉ cảm thấy nửa thân thể mình đều nhanh muốn tê dại hết.
"Không biết??" Ánh mắt Trình Chi Ngôn hiện lên một tia giảo hoạt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thon của Tiểu Thỏ, lập tức cúi đầu hôn lên môi phấn nộn, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy muốn anh tới nói cho em sao??"
"Ưm...Em...." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, lúc cô còn không có phản ứng kịp, Trình Chi Ngôn lưỡi cạy mở răng của cô, trong nháy mắt đầu lưỡi đụng chạm đến lưỡi trắng mịn mềm mại của cô đó liền không khỏi phân trần cuốn lấy cô.
Nụ hôn của anh ôn nhu mà lại quấn quít, liền giống như quấn chặt lấy thân cây, chậm rãi chậm rãi hướng tới lá cây phía trên bầu trời leo lên, rồi lại thành thạo tiến vào trong quá trình mở ra vô số đóa hoa rực rỡ.
Tiểu Thỏ cảm thấy đầu mình có phần choáng váng, cô vươn tay đi ra ôm lấy phía sau lưng Trình Chi Ngôn, thân thể hai người dán cùng một chỗ, cách quần áo cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ấm áp.
Sau khi một cái nụ hôn triền miên kéo dài như vậy chấm dứt, Trình Chi Ngôn hơi hơi thở hổn hển, cúi đầu khẽ hôn một cái trên trán cô, sau đó tiếp tục hướng tới cô hỏi: "Muốn anh nói cho em sao??"
"Cái gì??" Tiểu Thỏ đã sớm quên hết cái vấn đề bọn họ thảo luận kia.
"Ngủ không được mà nói... Chúng ta liền đến làm chuyện có ý nghĩa..." Trình Chi Ngôn mỉm cười, lại tốt bụng nhắc nhở cô một câu.