"Em tới thăm anh nha." Trình Thi Đồng trợn trắng mắt liếc anh một cái, duỗi tay tiếp nhận hộp cơm và đũa trong tay anh, kẹp lên một khối trứng đã cắt tốt, đưa tới bên miệng anh nói: "Há miệng... A - - "
Cố Ninh Thư ngoan ngoãn há miệng ra, nuốt trứng cô đưa đến bên miệng mình vào.
"Đúng vậy, như vậy mới ngoan nha." Cuối cùng Trình Thi Đồng bật cười, cô cúi đầu xuống, dùng đũa lại kẹp một trái cà chua nhỏ lên, đưa cho anh nói: "Ăn trái cà chua nhỏ này nữa."
"..." Sau khi Cố Ninh Thư yên lặng ăn hết, ở khi cô tiếp tục kẹp thứ tiếp theo, chần chờ một chút, duỗi tay cầm cổ tay cô.
Trình Thi Đồng ngẩng đầu lên, mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn anh.
"Ngày hôm qua... Không phải chúng ta đã nói... Chia tay ư??" Cố Ninh Thư có chút gian nan mở miệng, hỏi cô.
"A, đúng vậy." Trình Thi Đồng gật gật đầu, tiếp tục dùng đũa kẹp một dưa leo nhỏ xanh nhạt lên, đưa đến bên miệng anh nói: "Chia tay rồi."
"Vậy em..."
Dưa leo nhỏ băng lạnh buốt đụng phải cánh môi anh, khiến anh vô thức mở miệng, lại nuốt vào.
"Chia tay lại không phải là tuyệt giao, anh xem hiện tại thân thể anh không tốt lắm, lại ở bệnh viện, tục ngữ nói hảo, làm không được tình nhân, chúng ta cũng có thể làm bạn nha, làm một người bạn, em tới thăm anh một chút, mang chút điểm tâm cho anh, cũng không quá phận đi??" Trình Thi Đồng vừa dùng đũa đâm hộp cơm, vừa nghiêng đầu, nhìn Cố Ninh Thư nói ra.
"..."
Cái này...
Cố Ninh Thư nhìn đôi mắt to trắng đen rõ ràng của cô, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể không biết rõ nên nói cái gì mới tốt.
"Hay là nói, anh dự định ân đoạn nghĩa tuyệt với em, từ nay về sau trời nam đất bắc, đến chết cũng không muốn lui tới??" Trình Thi Đồng đột nhiên để sát vào anh, nhíu lông mày lại tiếp tục hỏi.
"Cái này..."
Thật ra trong lòng anh vốn là nghĩ như vậy...