"Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn..." Trình Chi Ngôn đưa tay phải ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng rơi ở khóe môi cô.
Lại là câu này...
Hiện tại Tiểu Thỏ vừa nghe được câu này liền cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Tối ngày hôm qua, lúc anh đè cô ở trên ghế sau xe hơi, cũng nói với cô "Chớ lộn xộn".
Tối hôm qua, lúc anh nhìn cô giãy giụa các loại nghĩ muốn chạy trốn, cũng là đè thấp giọng nói với cô "Chớ lộn xộn".
"Anh anh... anh muốn làm gì??" Tiểu Thỏ quả thật không nhúc nhích cứng đờ tại chỗ, một đôi mắt ướt át tràn đầy hoảng sợ nhìn Trình Chi Ngôn.
Đầu ngón tay Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng xoa xoa ở chỗ khóe môi của cô, sau đó thu trở về, cười nói: "Vừa rồi ăn bánh ngọt, có dính một chút ở trên khóe miệng, anh giúp em lau mà thôi."
"A..."
Tiểu Thỏ lập tức thở phào nhẹ nhõm thật dài, hù chết cô.
"Em nghĩ rằng anh muốn làm gì, hửm??" Trình Chi Ngôn xoay người trở lại vị trí của chính mình, hai tay đỡ ở trên tay lái, trong con ngươi trong suốt tràn đầy đều là ranh mãnh vui vẻ nhìn cô.
"..." Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm khuôn mặt soái khí của anh trong chốc lát, sau đó quay đầu đi, không nói chuyện với anh nữa.
Người này... Thật sự là quá chán ghét!!
Tiểu Thỏ nhịn không được ở trong lòng oán thầm.
Cô còn nhớ rõ mới trước đây, anh mặc áo sơ mi trắng, vẻ mặt nụ cười ôn nhu nhìn mình, khi đó, cô cảm thấy trên lưng Trình Chi Ngôn giống như có đôi cánh vậy, giống như thiên sứ hạ phàm.
Nhưng sau này anh lớn lên, vẫn cười ôn nhu với mình như cũ, dù xảy ra chuyện gì, đều bồi ở bên cạnh cô trước tiên, nhẹ nhàng ôm cô, vỗ lưng cô, dụ dỗ cô chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ!!
Tiểu Thỏ quay đầu trừng Trình Chi Ngôn một cái, hiện tại người này không có việc gì liền trêu chọc mình đủ loạn.