" Không muốn ăn..." Trình Chi Ngôn vừa nghe nói là cháo thuốc nhất thời không có hưng trí ăn hết, anh ghét nhất chính là vị thuốc Đông y kia rồi....
"Con đứa nhỏ này, không ăn cái gì, bệnh làm sao có thể tốt a?"
Chu Nguyệt trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái, ngữ khí hung dữ nói: "Con xem Tiểu Thỏ ăn rất nhiều, con cũng đã lớn như vậy, tại sao còn kiêng ăn?"
" Mẹ, mẹ biết rõ rành rành con ghét nhất hương vị thuốc Đông y." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên ngữ khí nhàn nhạt hướng tới bà nói.
"Đây... Không phải do cháo trắng đều đã hết rồi sao..." Trong khoảng thời gian ngắn Chu Nguyệt có chút nói tiếp không được, bà quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, hướng tới Trình Chi Ngôn chỉ chỉ cô nói: "Con xem, lúc này mới không lâu sau Tiểu Thỏ đã ăn xong rồi, con hướng Tiểu Thỏ học tập đi."
"Con không phát hiện em ấy có cái gì không thích ăn..." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đang hồng hộc cháo, hơi chút không nói gì châm chọc một câu.
"..." Tiểu Thỏ buông bát cháo trong tay ra, bẹp cái miệng, sau đó dốc sức nuốt cháo xuống, lúc này mới hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Ai nói, em không thích ăn gừng a."
Trình Chi Ngôn nhịn không được trợn trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm cháo thuốc trong tay nhét vào trong tay cô nói: "Tới, cái này chia cho em ăn."
"..."
Chu Nguyệt nhìn Trình Chi Ngôn mất hứng nói: "Giờ này quán bán bữa sáng bên ngoài sớm đã sớm đóng cửa, hai giờ nữa mới bắt đầu ăn cơm trưa, con không ăn sẽ bị đói."
Tiểu Thỏ nhìn Chu Nguyệt lại nhìn Trình Chi Ngôn, chần chờ một chút sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, anh thật sự không ăn sao?Em cảm thấy cháo này rất thơm a."
"Không thích ăn." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lườm cháo kia một cái, thuận miệng nói.
"Nó chính là sợ ăn thuốc Đông y!" Chu Nguyệt ở bên cạnh bổ sung nói: "Từ nhỏ đến lớn muốn nó uống thuốc pha nước uống liền giống như muốn mạng của nó!"
" Đừng nói lung tung!" Trình Chi Ngôn nhăn nhíu mi hướng tới mẹ mình nói.
"Thật sự sao??" Tiểu Thỏ vẻ mặt không tin nhìn Chu Nguyệt nói: "Nhưng mà ngày hôm qua anh nước chanh một hơi liền uống hết thuốc sài hồ pha nước uống a."
"Là sao!?" Chu Nguyệt nhất thời vẻ mặt không dám nhìn Tiểu Thỏ nói: "Con không hoa mắt chứ?"
"Thật sự!" Tiểu Thỏ nghiêm túc gật gật đầu.
"A......" Đôi mắt Chu Nguyệt xoay xoay, đứng dậy hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Vậy bát cháo này con nghĩ biện pháp khuyên anh nước chanh của con ăn đi, mẹ đi trước nói cùng mẹ con, một lát trở về a!"
Bà nói xong câu đó liền xoay người trực tiếp đi ra ngoài.
Lưu lại trong tay Tiểu Thỏ còn bưng bát cháo thuốc kia của Trình Chi Ngôn ngơ ngẩn ngồi ở trên ghế.
Sau một lúc lâu cô quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua.
Trên mặt Trình Chi Ngôn có chút không quá tự nhiên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua cháo thuốc trong tay Tiểu Thỏ, vẻ mặt không được tự nhiên hướng tới cô nói: "Chính em ăn đi, anh không đói bụng."
"A......" Tiểu Thỏ gật gật đầu, vươn tay phải không có truyền nước biển tới múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, há mồm, a - - "
Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thìa đưa đến bên miệng chính mình kia, nhịn không được nhíu mày thấp giọng hỏi: "Để làm gì?"
"Em đút anh ăn a." Tiểu Thỏ vô cùng nghiêm túc nhìn anh, đưa thìa trong tay hướng phía trước nói: "Thật sự ăn ngon, tới, ngoan, há miệng, a---"