Mục lục
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Linh Ngọc


“Còn có thể làm gì, chính là nắm bàn tay nhỏ, hôn nhẹ lên chiếc miệng xinh xắn của cô ấy.” Hạ Phong nhún vai vẻ mặt không quan trọng nói với Trình Chi Ngôn: “ Trên tivi đều nói như vậy.”


Trình Chi Ngôn yên lặng đứng tại chỗ, sau khi nhìn Hạ Phong một lúc lâu, cuối cùng há miệng phun ra hai chữ: “Ngây thơ.”


Nói xong, anh trực tiếp đi vào thẳng phòng học.


“Sao? Tôi đâu có ngây thơ, vậy cậu nói đi, bạn gái có thể làm gì?”


Hạ Phong bị Trình Chi Ngôn nói hai chữ “Ngây thơ” thì sửng sốt một chút sau đó lập tức không cam lòng đuổi theo anh, kéo tay áo của anh hỏi.


Chỉ tiếc là Trình Chi Ngôn lại không để ý tới cậu ta rồi.


Lúc tan học, Trình Chi Ngôn sắp xếp cặp sách một chút, đứng lên khỏi chỗ ngồi đi ra bên ngoài lớp học.


Hạ Phong nhanh chóng đeo túi sách trên lưng mình, thần bí theo sát sau lưng Trình Chi Ngôn, tiếp tục cằn nhằn nói: “A, Trình Chi Ngôn, cậu đi nhanh như vậy để làm gì? Tôi nói cái này với cậu, có người nhờ tôi đưa một vật cho cậu.”


“Cái gì đó.” Trình Chi Ngôn vừa không chút để ý hỏi, đi ra bên ngoài trường học.


“ Ha ha, cậu đoán xem, đoán được tôi sẽ đưa cho cậu.” Vẻ mặt Hạ Phong bỉ ổi đi theo sau lưng anh.


“ Không có hứng thú.” Trình Chi Ngôn nhìn cũng không thèm nhìn, anh liếc mắt một cái trực tiếp đi thẳng đến trước xe đạp của mình, khom lưng mở khóa xe, chuẩn bị đạp đi.


Hạ Phong nhanh tay lẹ mắt, động tác nhanh nhẹn nhảy lên phía sau xe đạp Trình Chi Ngôn, không cam lòng nói: “ Trình Chi Ngôn, một chút cậu cũng không tò mò sao! Cậu thử đoán đi mà!”


“Không có hứng thú.” Trình Chi Ngôn dừng xe lại, quay đầu nhìn Hạ Phong ngồi ở phía sau xe đạp của mình, không biết nói gì: “Xuống xe, tôi phải về nhà rồi.”


“Không xuống, nếu cậu không đoán, tôi sẽ đi theo cậu về nhà, đến khi cậu đoán được mới thôi!” Vẻ mặt Hạ Phong cố chấp đưa tay nắm chặt phía sau xe đạp của Trình Chi Ngôn nói.


Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cậu ta một cái, cũng chẳng muốn tiếp tục cùng cậu ta tranh luận, lên xe chở cậu ta đi tới đường đối diện.


“Nhưng mà nói đi nói lại, tôi còn chưa đến nhà cậu chơi.” Hạ Phong ngồi phía sau xe đạp, tiếp tục cằn nhằn nói: “ Nếu cậu không vuui vẻ đoán, vừa lúc dẫn theo tôi đến nhà cậu chơi một chút, ai, đúng rồi nghe nói nhà cậu ở Dương Quang Quốc Tế phải không, thật ra nhà chung ta cũng không cách xa lắm.


Xe đạp đi trên đường cái rất nhanh chạy về phía trước rất nhanh, Hạ Phong nhìn thấy tiểu khu Dương Quang Quốc Tế ngay trước mắt, cả người lại bắt đầu vui vẻ.


Nhưng Trình Chi Ngôn không dẫn cậu ta tiến vào trong tiểu khu, mà dừng lại ở cửa.


“A, tại sao không đi vào?” Hạ Phong thấy Trình Chi Ngôn dừng xe đi xuống, thì cũng xuống khỏi xe, trong mắt nghi hoặc nhìn anh hỏi.


“Đón người.” Trình Chi Ngôn khóa kỹ xe, đeo túi sách đi tới cửa nhà trẻ.


“ Nhà trẻ?” Hạ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua toà nhà trước mắt, giật giật khóe miệng nói: “ Trình Chi Ngôn cậu có em gái à? Bây giờ không phải đều là con một sao, nhà các cậu còn sinh thêm à?”


“Im miệng lại.”


Dọc theo đường đi Hạ Phong cứ cằn nhằn đủ loại cuối cùng Trình Chi Ngôn cũng nhịn không được quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn cậu ta một cái.


Giọng nói cằn nhằn không ngừng cuối cùng đã được ngừng lại.


Vẻ mặt Hạ Phong bực tức nhìn Trình Chi Ngôn, đưa tay làm động tác khóa miệng, lúc này Trình Chi Ngôn mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK