Mục lục
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Quỳnh Nguyễn


Lão Trình đứng dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô giáo Ngụy, mỉm cười không nói lời nào.


Vương hiệu trưởng đi đến bên cạnh cô giáo Ngụy, bởi vì trong lòng có vẻ kích động nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phát hiện vẻ mặt cô giáo Ngụy không quá đúng lắm vì thế liền nhiệt tình giới thiệu cho cô ta nói: "Vị này chính là Trình cục trưởng mới nhậm chức bộ giáo dục thành phố Z chúng ta, vài năm nay lão Ngụy cô có vẻ bận, có lẽ cũng không chú ý động thái, Trình cục chúng ta trước kia chính là một người giỏi trong giáo dục ở phương Bắc! Đúng rồi, Trình Phó Thị Trưởng thành phố Z chúng ta cô có biết phải không? Chính là cha Trình Thi Đồng trong lớp cô, bàn về bối phận, anh ta còn phải gọi Trình cục một tiếng chú nhỏ a! Khà khà ha...."


Bên trong phòng làm việc nhất thời chỉ vang vọng tiếng cười Vương hiệu trưởng.


Tràng diện lập tức trở nên xấu hổ.


Vương hiệu trưởng nở nụ cười vài tiếng đột nhiên phát hiện không ai cười cùng ông ta, vì thế vội vàng thu hồi tươi cười vỗ vỗ bả vai cô giáo Ngụy nói: "Lão Ngụy a, bình thường nhìn cô linh hoạt, tại sao hôm nay ở trước mặt Trình cục trưởng không tự nhiên như vậy? Đây không giống phong cách của cô a!"


"..."


Sắc mặt màu vàng đất của cô giáo Ngụy quay đầu lại nhìn Vương hiệu trưởng, môi run rẩy hai lần, một chữ cũng chưa nói ra.


" Vừa rồi cô giáo Ngụy đã theo tôi thảo luận vấn đề giáo dục đứa nhỏ rồi." Lão Trình cười cười, đưa tay đẩy kính mắt trên mũi, trong giọng nói nghe không ra một tia hỉ nộ (vui buồn) nói: "Thật sự là làm tôi mở mang tầm mắt."


" Ha ha ha ha, phải không?" Vương hiệu trưởng nhất thời cất tiếng cười to nói: "Không thể không nói, trên vấn đề giáo dục học sinh cô giáo Ngụy quả thật rất có phương pháp, trong lớp của cô ấy có nhiều học sinh thành tích không tốt, sau đó vẫn cứ liều mạng một hơi làm cho thành tích các học sinh đều đã đi lên. Đúng rồi, con gái ngài tên là Trình Tiểu Thỏ phải không? Tên này tôi có chút ấn tượng, hẳn là ở top năm đi."


"Nó tên Bạch Tiểu Thỏ." Lão Trình cười cười sửa đúng.


"A....A? Họ Bạch a?" Vương hiệu trưởng nhất thời chợt ngẩn ra.


" Không được sao?"


" Được.... Được..... Đương nhiên được, đây là theo họ mẹ nó phải không?" Vương hiệu trưởng nhạy bén thuận miệng hỏi.


Lão Trình không nói gì, hiển nhiên là không tính toán thảo luận vấn đề này ngay trước mặt Tiểu Thỏ.


Ông lấy một cái máy ghi âm trong túi tiền quần áo thể thao ra, đưa tới trước mặt Vương hiệu trưởng cười nói: "Vốn thời điểm tới đây còn muốn thuận tiện làm khảo sát chất lượng giáo viên một chút, chỉ là không nghĩ tới ngôn luận của cô giáo Ngụy làm tôi bội phục sát đất, bên trong này đúng lúc là đoạn đối thoại vừa rồi của chúng tôi, nếu như anh có rảnh trở về nghe một chút."


Vương hiệu trưởng vội vàng đưa tay tiếp nhận máy ghi âm trong tay lão Trình, cười tít mắt nói: "Ôi, Trình cục trưởng ngài thật sự là quá khen, cô giáo Ngụy làm người tuyệt đối không còn gì để nói, nếu không thì thế này, chúng ta cùng nhau nghe một chút, nếu như Trình cục ngài có cái gì muốn bổ sung vừa lúc cũng chỉ giáo tôi một chút!"


Từ lúc lão Trình lấy máy ghi âm ra cô giáo Ngụy liền mở to hai mắt nhìn.


Cô ta vốn còn muốn ngộ nhỡ lão Trình tố cáo cùng Vương hiệu trưởng mà nói, cô ta có thể liều chết chối cãi, dù sao không có bằng chứng chứng minh, không thể bằng vào ngôn luận của mổ người trong bộ giáo dục mà hủy chức vị của cô ta đi, nhưng mà không nghĩ tới... Ông ta vậy mà!


Vương hiệu trưởng vừa nói vừa đè xuống nút phát của ghi âm.


" Không vất vả tại sao còn không có thời gian dạy con gái mình?...Nó mới bao nhiêu tuổi a, còn nhỏ tuổi đã biết đến câu dẫn đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK