Đến đây, cuối cùng Trình Chi Ngôn nhìn ra Tiểu Thỏ là đánh chủ ý gì.
Cho rằng em nũng nịu chút, anh liền không tức giận sao??
Đôi mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn khẽ nheo lại, bàn tay thon dài lại là cầm lấy chén nhỏ đặt ở trên bàn, dùng cái muỗng động tác dịu dàng múc một miếng bánh tiểu Nguyên tiêu, đặt tới bên môi thổi thổi, sau đó đưa đến trước mặt Tiểu Thỏ, giọng nói trầm trầm nói: "Há miệng."
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn hé miệng, một ngụm nuốt vào toàn bộ rượu nguyên tiêu.
Ưm... tiểu nguyên tiêu ngọt ngào, mềm mại, cắn ở trong miệng mềm mại, thực siêu cấp ăn ngon.
Sau khi Tiểu Thỏ nhai hết tiểu nguyên tiêu trong miệng, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm nước canh dính vào trên cánh môi.
Trình Chi Ngôn hé mắt, nhìn đầu lưỡi hồng phấn của cô trong nháy mắt đáy mắt lóe lên.
Trong nháy mắt trong đầu thay đổi, đã đổi chủ ý.
"Còn muốn không??" Trình Chi Ngôn bưng chén nhỏ, tiếp tục giọng nói nhàn nhạt hỏi Tiểu Thỏ.
"Muốn." Tiểu Thỏ gật gật đầu, ánh mắt nhìn tiểu nguyên tiêu trong suốt, êm dịu đáng yêu trong chén của anh.
Trình Chi Ngôn cứ như vậy bưng chén nhỏ, mặt không thay đổi một thìa lại một thìa, đút toàn bộ Tiểu Nguyên tiêu trong chén cho Tiểu Thỏ.
"Chao ôi, tôi nói, Trình Chi Ngôn, có phải cậu nhìn tôi và Sở Sở hai người tú ân ái cảm thấy khó chịu, cho nên cậu cũng cùng Tiểu Thỏ nhà các người bắt đầu tú ân ái không??" Hạ Phong có chút buồn cười nhìn một màn trước mắt này, gân giọng la hét: "Cậu cố kỵ cảm thụ Dương Giai Di một mình đi, liền nhìn hai người tú ân ái ở khoảng cách gần như vậy, cậu ấy sẽ rất nghẹn khuất a."
Dương Giai Di??
Trình Chi Ngôn quay đầu đi, một đôi tròng mắt nhàn nhạt quét qua ở trên mặt anh ta.
Đừng tưởng rằng anh không có trông thấy, kể từ sau khi Tiểu Thỏ tiến vào cửa phòng bao, ánh mắt anh ta liền liên tục dừng lại ở trên người Tiểu Thỏ.