"Ừ... Còn có chút khát nước..." Trình Thi Đồng vừa dùng tay làm quạt, quạt gió cho chính mình, vừa bất đắc dĩ nói với Tiểu Thỏ.
"Vậy chai nước uống này cũng cho em đi." Cố Trừng Tịch chui về bên trong xe, đưa đồ uống Tiểu Thỏ vừa đưa cho chính mình, đưa cho Trình Thi Đồng.
"Cảm ơn..." Sau khi Trình Thi Đồng nói một tiếng, tiếp nhận đồ uống anh đưa tới, mở ra, lại ừng ực uống vài ngụm.
"Như thế nào, tốt hơn chưa??" Tiểu Thỏ vẻ mặt ân cần nhìn cô ấy.
"Vẫn cảm thấy... Có chút nóng..." Trình Thi Đồng cảm thấy giờ khắc này mặt cô khẳng định rất đỏ, "Uống đồ uống giống như không phải là quá giải khát... Trừng Tịch, nhà anh có nước không??"
"Có... Nước khoáng, lạnh." Cố Trừng Tịch liền giật mình, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói với Trình Thi Đồng.
Dù sao anh đã rất lâu chưa có trở về nơi này, nước nóng khẳng định là không có, nhưng là trong tủ lạnh hẳn là còn có nước khoáng anh mua lúc trước.
"Vậy... em có thể đi lên uống một chút không??" Lúc này Trình Thi Đồng không chỉ cảm thấy khát, còn cảm thấy đầu có chút choáng.
"Có thể." Cố Trừng Tịch gật gật đầu, xoay người đóng cửa xe, khóa xe, sau đó liền dẫn Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng đi vào trong căn hộ.
Chỉ là sau khi Trình Thi Đồng đi hai bước, liền nhịn không được ngồi chồm hổm xuống.
"Như thế nào, Đồng Đồng... có phải cậu cảm thấy nơi nào không thoải mái hay không??" Tiểu Thỏ sợ hết hồn, vội vàng ngồi xổm xuống ở bên cạnh Trình Thi Đồng, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cô ấy, thấp giọng hỏi.
"Không phải... Chính là... Quá nóng..." Trình Thi Đồng nhịn không được duỗi tay quạt gió.
"Cậu sẽ không phải là... Nóng rần lên chứ??" Tiểu Thỏ sững sờ một chút, vội vàng đưa tay sờ sờ cái trán của cô ấy, ừ... sờ trán cô ấy lạnh băng băng, không giống như là nóng rần lên a.
"Như thế nào??" Cố Trừng Tịch xoay người, đi đến bên cạnh Trình Thi Đồng, cũng ngồi chồm hổm xuống, một đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô, lo lắng hỏi: "Có phải là không thoải mái hay không??"