Nhiều năm qua như vậy, vì tính cách này của cậu Từ Hướng Tư đau đầu không ít.
Nhưng mà trước mắt, Tiểu Thỏ nói mấy câu vô cùng đơn giản cậu liền gật đầu đồng ý.
Từ Hướng Tư cảm thấy đây cũng quá khó tin.
" Được, vậy thì quyết định như vậy, dì đi thu dọn phòng." Mẹ Tiểu Thỏ mắt thấy Từ Cảnh Thần không tiếp tục kiên trì ngủ phòng Tiểu Thỏ, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi vội vàng cười hoà giải nói.
"Vậy thì phiền toái em rồi." Từ Hướng Tư vẫn là có chút lo lắng nhìn thoáng qua Từ Cảnh Thần, Xú tiểu tử này còn không nhất định phải cho cậu sinh ra cái trò gian trá gì không.
Từ Cảnh Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông, phất tay tạm biệt cùng ông, liền xoay người hướng tới cửa chính nhà Tiểu Thỏ đi tới.
Tiểu Thỏ có chút không biết nói gì giật giật khóe miệng, xoay người cười tít mắt hướng tới Từ Hướng Tư nói một tiếng tạm biệt "Chú Từ", lúc này mới đi theo về nhà.
Lão Từ thở dài một tiếng, chui về trong xe chính mình trong lòng tràn đầy lo lắng.
Sau khi về nhà bởi vì mẹ Tiểu Thỏ thu dọn căn phòng cho Từ Cảnh Thần, Tiểu Thỏ liền mang theo cậu trở về phòng mình trước.
Từ Cảnh Thần ngược lại cũng không khách khí, vừa vào phòng Tiểu Thỏ liền trực tiếp cởi áo khoác cả người hướng tới giường lớn hồng nhạt của cô ngã xuống.
Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, lúc đang chuẩn bị nói chút gì điện thoại di động đột nhiên nhận một cái tin nhắn.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua là Trình Chi Ngôn gửi qua:
Còn chưa có trở lại?
Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, không có trả lời tin nhắn, mà là trực tiếp đưa điện thoại di động vào trong túi, nhìn Từ Cảnh Thần một cái, lập tức hướng tới trên ban công đi tới.
Từ Cảnh Thần trên giường lớn Tiểu Thỏ chuyển người lại, nhìn bóng dáng cô hướng tới ban công đi đến, kỳ quái nói "Cô đi chỗ nào??"
"Đi cách vách." Tiểu Thỏ vừa nói vừa từ trên ban công bò qua.
Từ Cảnh Thần xoay người một cái không chịu nổi tò mò trong lòng, từ trên giường đứng lên cũng đi theo ban công lật chuyển qua.
Chẳng qua động tác của cậu rất nhẹ, gần như không có thanh âm gì, Tiểu Thỏ cũng không có phát hiện cậu đi theo sau lưng mình.
Trong phòng Trình Chi Ngôn, anh đang ngồi ở trước bàn sách, trong tay cầm một quyển sách nghiêm túc nhìn, ngọn đèn mờ nhạt kéo bóng dáng của anh thật là dài.
Tiểu Thỏ nhẹ chân nhẹ tay đi đến gần anh, một đôi tay mảnh khảnh trắng nõn bất ngờ che ở trên ánh mắt của anh, sau đó cố ý đè thấp thanh âm nói: "Đoán xem tôi là ai??"
Trình Chi Ngôn từ lúc cô vào gian phòng cũng đã nghe được thanh âm chỉ là vẫn ngồi như vậy không có lên tiếng muốn nhìn một chút cô định làm sao mà thôi, không nghĩ tới cô lớn như vậy vậy mà vẫn thích ngoạn chơi trò chơi đoán người mấy đứa nhỏ hay chơi.
Trình Chi Ngôn có chút dở khóc dở cười đưa tay cầm bàn tay nhỏ cô che trên mắt mình, thanh âm trầm thấp mà bất đắc dĩ nói: "Tiểu Thỏ...Mùi sữa trên người em như thế, em nghĩ rằng anh ngửi không được sao?"
"A??" Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, theo bản năng cúi đầu ngửi tay áo chính mình, nào có cái vị sữa gì, làm sao cô ngửi không thấy a.
Trình Chi Ngôn túm tay cô, hơi chút dùng lực liền ôm cả người cô lại ngồi ở trên chân mình, trán để cái trán của cô, trong ánh mắt tràn đầy ý cười hỏi: "Nói đi, hôm nay lại ăn bao nhiêu kẹo sữa?"
"Không nhiều a..." Tiểu Thỏ một bộ dáng ra vẻ vô tội nhìn anh nói.