Những ngọn lửa nhỏ bé đó, cứ im hơi lặng tiếng, lặng lẽ thiêu đốt thành ngọn lửa cháy hừng hực trong người cô.
Tiểu Thỏ phát lên một tiếng than nhẹ thật dài:" Trình CHi Ngôn......."
Âm thanh trầm thấp, khẽ than thở một tiếng, tiến vào trong tai Trình CHi Ngôn, khiến anh khẽ run lên một cái.
Bị kiềm chế khát vọng quá lâu, ngay trong giờ khắc này bị một tiếng than thở trêu chọc của cô, khẽ bùng lên.
Khiến anh càng hôn cô nồng nhiệt hơn.
Trong đầu hiện dần lên những bức ảnh.
Lần đầu gặp mặt cô, anh thấy dáng vẻ khá rụt rè của cô; lại thấy dáng ngủ rất xấu của cô lúc trong phòng; biết tin cha cô đã mất, cô ngồi xổm ở trên cầu thang cố nén nước mắt; lúc tham gia hội thao, một thân một mình đứng giữa mọi người, dáng vẻ rất đáng thương; bốn năm đại học, cuối mỗi tuần, lúc anh trở về nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tia mừng rỡ......
Ngăn ngắn mười tám năm trong đời, cuộc sống cạnh anh, cũng đã chiềm hơn mười năm năm......
Mười năm năm, chính là từ thời điểm cô sinh ra, đã chiếm 83% cuộc đời.....
Tương lại, con số này sẽ từ từ tăng lên cao, nhắc tới cao, có lẽ sẽ ngày càng gần trăm phần trăm.
Trình CHi Ngôn ôm eo thon của cô, hôn càng nồng nhiệt, càng kéo dài.
Tiểu Thọ bị anh hôn một hồi, không nhịn được, nghẹn ngào phát ra từng tiếng cầu xin.
Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, bàn tay thon dài chậm rãi hướng bên dưới tìm kiếm.
Cách cạp quần ngủ một khảng, ngón tay anh nhẹ nhàng nhấn một hồi, sau đó..... Dừng lại.
Đầu ngón tay có cảm giác ướt át một chút......
Trình Chi Ngôn cúi đầu,hơi nghi hoặc mà nhìn một chút.
Một vệt đỏ sẫm đang rỉ ra qua màu xám nhạt của chiếc quần ngủ.
.......
Trong phòng nhất thời, hoàn toàn trở lên yên tĩnh.
Lúc này, tựa như tên đã lắp vào cung, không bắn không thể được, nhưng ngay bây giờ..... Dĩ nhiên cô đã đến kinh nguyệt rồi!
Trình Chi Ngôn lần đầu tiên trong đời, có một loại cảm giác như tựa như người anh hùng.
Mà bên trong phòng, dưới ánh đèn lờ mờ, Tiểu Thỏ mở to đôi mắt, nhìn động tác đột ngột cứng đờ của Trình Chi Ngôn, âm thanh trầm giọng mở miệng hướng về anh hỏi:"ANh? Làm sao vậy?"
Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, ngồi thẳng lên, trong âm thanh mang theo một tia kinh ngạc hướng về cô chậm rãi nói:" Em tới kinh nguyệt rồi......"
"........"
Tiểu Thỏ sững sờ một chút.
Kinh nguyệt??
Mẹ ơi!!
Khi nào tới??
Lại trôi qua năm giây, TIểu Thỏ bị chất rượu làm cho não có chút chậm chạp, rốt cục nhớ tới kinh nguyệt với ý nghĩa khác.......
Trình Chi Ngôn nhìn dáng vẻ mê man của cô, tiếp theo là vẻ mặt giật mình tỉnh ngộ, không nhịn được, thở dài một hơi.
Nếu anh nhớ không lầm, kinh nguyệt tháng trước của cô, là ngày 11 tháng 5, sau sinh nhật của cô ba, bốn ngày, thế nhưng ngày hôm nay mới là mồng 9 tháng 6, dĩ nhiên là tới trước năm, sáu ngày.....
Có lẽ vì tham gia thi đại học quá căng thẳng, mà trước mắt khi kết thúc thi đại học, tâm tình đột nhiên được thả lỏng dẫn đến??
Thế nhưng bất luận là một nguyên nhân gì, tối hôm nay, là không thể tiếp tục nữa......
Trình Chi Ngôn trong lòng có chút hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút thất vọng.
"Ở yên chỗ này không được nhúc nhích, anh đi lấy cho em bộ quần áo khác, còn có......"
.......
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn gật đầu, trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn từ trong phòng đi ra ngoài ban công.
Hẳn là trèo từ ban công sang phòng cô, lấy những thứ đồ kia.....
_______