“Đúng vậy.” Công an phụ trách nghe điện thoại, thở sâu một hơi đáp.
“Đây là chuyện tốt mà, anh luống cuống cái gì?” Vừa rồi Trương Cường còn đang nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể gặp được Hộ Soái Lê, không nghĩ tới cấp dưới của anh lại gọi điện thoại tới cục công an. Nói không chừng, đây chính là một cơ hội để đến gần hơn Hộ Soái Lê đấy!
Advertisement
“Nhưng mà, cấp dưới của Hộ Soái Lê bảo ngài tự dẫn người tới lầu Lạn Vĩ ở phía tây thành phố nhặt xác người!” Công an phụ trách nghe điện thoại tiếp tục nói.
“Cái gì cơ? Bảo tôi dẫn người tới nhặt xác tại lầu Lạn Vĩ ở phía tây? Nhặt cái gì xác cơ?” Trương Cường kinh ngạc hỏi.
Advertisement
“Tôi cũng không biết mà! Hà Ngọc Vinh chỉ bảo chúng ta đến đó là biết chuyện gì xảy ra thôi, còn bảo chúng ta nhanh lên chút đi.” Công an phụ trách nghe điện thoại lại nói.
“Trừ câu đó ra, cô ấy còn nói cái gì nữa không?” Trương Cường rất lo lắng xảy ra chuyện lớn gì, cho nên muốn tìm hiểu sâu thêm một chút, đủ cơ sở sẽ chuẩn bị đi đến đó.
“Cô ấy nói, Hộ Soái Lê đang ở bên cạnh cô ấy.” Công an phụ trách tiếp điện thoại trả lời.
“Cái gì? Hộ Soái Lê đã đến lầu Lạn Vĩ ở phía tây thành phố rồi ư?” Trương Cường cực kỳ kinh ngạc.
“Đúng vậy, cô ấy đã nói như thế thì không phải nói dối đâu. Hơn nữa, vừa rồi có một lực lượng lớn máy bay chiến đấu mang theo binh lính hạ cánh xuống khu vực của lầu Lạn Vĩ phía tây thành phố. Có khả năng Hộ Soái Lê cũng đã hạ cánh thẳng xuống phía tây thành phố rồi.” Công an phụ trách nghe điện thoại lại nói.
“Mau lên, ngay lập tức thông báo tới tất cả các công an trong cục, nhanh chóng đi tới tòa nhà phía tây thành phố, gặp Hộ Soái Lê!” Sau khi Trương Cường biết được Hộ Soái Lê đứng đầu của Long quốc đang ở phía tây thành phố, thì nào dám chậm trễ chứ?
“Vâng!” Công an phụ trách nghe điện thoại ấy, lập tức thông báo cho tất cả các công an trong cục, khẩn trương tập hợp.
Sau khi tất cả tập hợp, công an trưởng Trương Cường tự mình dẫn theo đội ngũ, phóng về phía tây thành phố.
…
Sau khi Lê Vĩnh Thiên đến thăm Lại Nhi, lại nhớ tới trên lầu Lạn Vĩ, còn có mẹ của mình.
Cách biệt hơn mười năm, hiện tại khó có dịp được gặp lại, nhất thời anh không hề muốn rời xa mẹ mình, vẫn luôn muốn ở cạnh mẹ.
Chỉ chốc lát, dưới sự cứu chữa hết sức mình của Lưu Đại Thông và các bác sĩ quân y, Triệu Đình Vũ cũng từ từ tỉnh lại.
“Anh!” Triệu Vũ Ngọc thấy anh trai mình tỉnh lại, nhất thời vừa mừng vừa lo.
Triệu Đình Vũ mở mắt ra, nhìn chúng binh lính Việt Nam, em gái mình và Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi đều ở đây, ngay cả Lê Vĩnh Thiên cũng ở chỗ này!
“Em gái, đây là đâu?” Triệu Đình Vũ yếu ớt hỏi.
“Anh, đây là lầu Lạn Vĩ ở phía tây thành phố Vĩnh Thụy.” Triệu Vũ Ngọc đáp.
Cuối cùng Triệu Đình Vũ cũng nhớ ra, bản thân mình bị thương nặng, trước đó vẫn rơi vào trạng thái hôn mê, chợt nghe thấy người của nhà họ Đỗ muốn mang mình và em gái, còn có cả Lê Tuyết Tương, Lê Tịnh Vi tới lâu Lạn Vĩ, sau đó muốn móc mắt họ xuống, trao đổi cho Đỗ Lượng!
“Người của nhà họ Đỗ đi đâu rồi?” Triệu Đình Vũ hỏi.
“Tất cả người của nhà họ Đỗ đã bị quân đội của Hộ Soái Lê gi3t chết, Đỗ Lượng và cha mẹ anh ta cũng bị Hộ Soái Lê xử bắn rồi.” Triệu Vũ Ngọc trả lời.
“Vậy là tốt rồi, nếu bọn họ đã chết chết thì chúng ta an toàn rồi. Hộ Soái Lê, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi.” Triệu Đình Vũ nói.
“Đình Vũ, có lẽ phải là tôi phải là người cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh đã cứu mẹ và em gái tôi. Công lao của anh, cả đời này tôi không thể quên!” Lê Vĩnh Thiên đáp lại.
Triệu Đình Vũ không phải là cấp dưới của anh, chỉ là một người tài giỏi lăn lộn ngoài xã hội mà thôi, vậy mà đã cứu người thân của anh mấy lần, anh vô cùng cảm ơn anh ấy.
Chẳng những trước kia Triệu Đình Vũ đã cứu vợ của anh – Chu Nhược Mai, hơn nữa bây giờ còn cứu mẹ và em gái anh, anh ấy chính là ân nhân lớn nhất của Lê Vĩnh Thiên anh.
“Hộ Soái Lê, thì ra dì Lê thật sự là mẹ của anh à?” Triệu Đình Vũ kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, bà ấy là mẹ tôi. Nếu như không phải có anh cứu, khả năng cả đời này mẹ con chúng tôi cũng không thể gặp lại nhau, thật sự rất cảm ơn anh.” Lê Vĩnh Thiên đáp.
“Hộ Soái Lê không cần khách sao như vậy, hai anh em chúng tôi trốn chạy đến thành phố Vĩnh Thụy, được dì Lê có lòng tốt chứa chấp chúng tôi, tôi cứu dì Lê và em Tịnh Vi cũng là chuyện bình thường thôi.” Triệu Đình Vũ trả lời.
Mà đúng lúc này, từ xa xa xa vang lên tiếng gầm rú của những chiếc xe quân sự!