Quân địch xông lên không ngừng giẫm trúng bom mìn, khiến chúng nổ tung, có một số người lập tức bị nổ bay lên.
Đi theo đằng sau quân địch, nhìn thấy người phía trước không ngừng bị nổ bay, bắt đầu sợ hãi.
Advertisement
Có một số kẻ địch sợ đến mức rối rít lùi lại phía sau, chạy vắt giò lên cổ.
“Không được lùi lại! Người lùi lại giết không cần hỏi!” Murphy vừa gầm lên giận dữ vừa lùi nổ súng bắn những binh sĩ lùi lại phía sau.
Advertisement
Đội đôn đốc tác chiến của quân địch nghe thấy mệnh lệnh của Murphy, cũng dồn dập nổ súng về phía những binh lính đang lùi lại.
Binh lính quân địch nhìn thấy những người lùi lại đều bị bắn chết ngay tại chỗ, cũng không dám lùi lại phía sau, chỉ có thể cứng rắn đâm đầu xung phong.
Vì trước đó Lê Uy Long đã sắp xếp cho Hà Ngọc Lan chôn bom mìn ở dọc đường, nên quân địch tấn công dọc đường không ngừng bị bom mìn nổ tung.
Hai sư đoàn binh lính tinh nhuệ của Trương Minh Lương mai phục ở hai bên cũng không ngừng nổ súng bắn vào quân địch.
Quân địch đang trên đường tấn công, bị tấn công ngược lại từ ba phía, tổn thất nặng nề, ít nhất cũng tổn thất ba mươi nghìn người.
Có điều, quân địch có hơn mấy trăm nghìn người, bom mình mà Hà Ngọc Lan và lính công binh chôn dưới đất cũng có hạn.
Kẻ địch điên cuồng tấn công, lúc này đã bước vào khu vực không có chút bom mìn nào, đến gần tuyến phòng ngự đầu tiên rồi.
Lúc này, Lê Uy Long vẫn đứng ở bên trong tuyến phòng ngự đầu tiên đôn đốc tác chiến.
“Hộ soái, quân địch đã đến gần, trước tiên anh hãy lùi về trong sở chỉ huy tránh một lát đi đã!” Hà Ngọc Lan nói.
“Không, các tướng sĩ đều đang chiến đấu đẫm máu với quân địch, tôi thân làm thống soái mấy chục nghìn quân, sao có thể lùi bước trốn trong sở chỉ huy được chứ?” Lê Uy Long nói.
“Chính vì anh là thống soái của mấy chục nghìn quân, sự sống chết của anh liên quan đến sự sống chết của toàn bộ binh lính, cho nên mới phải tránh đi.” Hà Ngọc Lan nói.
“Quân địch của Murphy bây giờ đã điên cuồng tấn công không còn để ý chút nào nữa, thứ đang liều mạng với chúng ta chính là can đảm. Ngõ hẹp gặp nhau người dũng cảm sẽ thắng, chúng ta hãy liều mạng so can đảm với ông ta! Nếu tôi lùi bước, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí của phe mình!” Lê Uy Long nói.
“Nhưng mà, ngộ nhỡ anh bị đạn lạc bắn trúng, chẳng phải là tổn thất nặng nề của Long quốc sao?” Hà Ngọc Lan nói.
“Viên đạn có thể bắn trúng tôi, quân địch vẫn chưa chế tạo ra đâu!” Lê Uy Long nói.
Hà Ngọc Lan và đám hộ vệ nhìn thấy Lê Uy Long không muốn trốn tránh, đành phải đứng sát bên cạnh Lê Uy Long, nâng cao cảnh giác, ngộ nhỡ có viên đạn bay đến, bọn họ sẽ không tiếc thân thể mình đi đỡ đạn thay cho Lê Uy Long.
Trương Lâm Lâm nhìn thấy Lê Uy Long thân là hộ soái bảo vệ đứng đầu Long quốc, cũng tự mình đứng trên chiến trường chỉ huy chiến đấu, cổ vũ sĩ khí, anh ta đương nhiên cũng sẽ không lùi bước, cũng đứng trên chiến trường, chỉ huy binh lính của mình chiến đấu.
Hộ vệ của Trương Minh Lương cũng đứng sát bên cạnh anh ta, bảo vệ ngay bên cạnh.
Tướng sĩ Long quốc nhìn thấy hai vị hộ soái Lê Uy Long và Trương Minh Lương đều đích thân ra tiền tuyến chỉ huy, tất cả đều được cổ vũ vô cùng lớn lao, đối mặt với quân địch điên cuồng tấn công, bọn họ không hề sợ hãi, vẫn anh dũng giết địch.
Vì Lê Uy Long vừa mới tập trung binh lính sửa chữa công sự, công sự phòng ngự của tuyến phòng ngự đầu tiên vẫn khá chắc chắn, quân địch điên cuồng tấn công, vẫn không thể xông vào trong tuyến phòng ngự được, vô số quân địch đều bị tiêu diệt bên ngoài tuyến phòng ngự.
Hơn nữa còn có hai sư đoàn tinh nhuệ của Trương Minh Lương mai phục hai bên tấn công từ hai bên trái phải sang, quân địch càng thương vong vô cùng nghiêm trọng.
“Tướng quân, tuyến phòng ngự của Lê Uy Long khá vững chắc, chúng ta bị tấn công từ ba phía, cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ rơi vào thế toàn quân bị diệt mất!” Một tướng địch nhìn thấy thương vong vô cùng nặng nề, lại bắt đầu khuyên bảo Murphy.
“Bây giờ chia ra thành ba đường, một đường tiếp tục tấn công vào tuyến phòng ngự của Lê Uy Long, hai đường còn lại chia ra chiến đấu với quân địch hai bên!” Murphy vẫn không hề có ý rút lui, lại ra lệnh chia thành ba đường.
Tướng địch nghe thấy mệnh lệnh của Murphy, đều rối rít tổ chức binh lính của mình, dựa theo mệnh lệnh chia thành ba đường chiến đấu.
Lúc này tuy rằng quân địch đã tổn thất nặng nề, nhưng mà đã không còn hỗn loạn như lúc trước nữa, nhanh chóng chia thành ba đường, chia nhau đối phó với trong tuyến phòng ngự và hai nhánh binh lính của Long quốc ở hai bên trái phải.
Trận chiến lại tiếp tục kéo dài, bước vào giai đoạn gay cấn.
Mà lúc này, một viên đạn bay về phía ngực Lê Uy Long!
Hà Ngọc Lan nhìn thấy thế lập tức cực kỳ sợ hãi, cô ấy không suy nghĩ được nhiều nữa, lập tức lao người ra che chắn trước người Lê Uy Long!