“Nguyễn Tú Hằng, cô nghe ai nói Chu Nhược Mai là Hộ Soái phu nhân?” Hà Ngọc Lan không biết mình đã để lộ sơ hở ở đâu.
“Tôi nghe Thiên Thành nói.” Nguyễn Tú Hằng nói.
Thiên Thành bỗng chốc sững người: “Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi có nói gì đâu, tôi nói chị dâu là Hộ Soái phu nhân khi nào chứ?”
Advertisement
“Tổng cộng anh nói hai lần rồi, trước đây lúc bị tấn công ở trên đường, anh hét lên một tiếng bảo vệ Hộ Soái phu nhân, vừa nãy lúc anh dẫn người đến biệt thự chi viện cho Hà Ngọc Lan, lại nói thêm một lần nữa để những bảo vệ này ở lại bảo vệ Hộ Soái phu nhân. Từ đó cho thấy, Nhược Mai nhà tôi chính là Hộ Soái phu nhân!” Nguyễn Tú Hằng nói.
Thiên Thành toát mồ hôi hột, không ngờ mình lại hai lần liên tiếp mắc lỗi giống nhau, nhất là lần thứ hai, đến giờ mình mới biết!
Vừa nãy vì tiếng súng ác liệt trong biệt thự, anh ấy lo cho sự an toàn của Hà Ngọc Lan và năm thành viên của đội đặc nhiệm, vì quá nóng lòng lên lỡ miệng nói ra!
Advertisement
Mặc dù trên chiến trường anh ấy trí dũng song toàn, nhưng thực ra anh ấy là một người vụng về, với một số chuyện nhỏ nhặt không quá quan trọng thì thường sẽ để xảy ra vấn đề.
Anh ấy không phải đặc công, không phải gián điệp, anh ấy sinh ra là để làm một vị tướng chiến đấu trên chiến trường, về chuyện trong tình thế cấp bách nên lỡ miệng để lộ thân phận của Chu Nhược Mai, anh ấy cảm thấy vô cùng bình thường.
Hà Ngọc Lan biết vừa rồi mình không ở đây, Thiên Thành lại lỡ miệng lần nữa thì cô ấy cũng bất lực luôn rồi.
Bởi vì cô ấy biết Nguyễn Tú Hằng và Chu Nhược Mai đều không phải kẻ ngốc, trước đây hai người họ vốn đã nghi ngờ mình là Hộ Soái phu nhân giả mạo rồi, bây giờ Thiên Thành hai lần liên tục để lộ thì làm sao có thể giúp anh ấy cứu vớt được nữa đây?
Lúc này, Chu Nhược Mai nói: “Chuyện đến nước này, các người mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc thân phận thật sự của Lê Uy Long là gì, có phải anh ấy là Hộ Soái không?”
Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đưa mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời câu hỏi của Chu Nhược Mai thế nào. Bởi vì Lê Uy Long bảo họ phải giữ bí mật thân phận của anh, chưa có được sự đồng ý của anh thì họ không dám nói bậy.
Nhưng giờ chuyện đã lộ rồi, họ muốn phủ nhận thì cũng không tìm được lý do gì thích hợp nữa.
Đội đặc nhiệm và những hộ vệ thấy Thiên Thành và Hà Ngọc Lan không nói, đương nhiên họ cũng không dám nói bậy, ai ai cũng cúi đầu, không dám nhìn Chu Nhược Mai.
Chu Nhược Mai thấy mọi người đều im lặng, trong lòng lại càng chắc chắn Lê Uy Long thật sự có thể là Hộ Soái Vệ Quốc!
Trong lòng cô vừa bất ngờ vừa vui mừng, nhưng trước khi có được lời xác nhận chính thức, cô vẫn không dám hoàn toàn tin rằng Lê Uy Long là Hộ Soái Vệ Quốc.
Bởi vì thân phận Hộ Soái Vệ Quốc này, quả thực khiến người ta rất chấn động, rất khó mà tin được. Cô thật sự không dám tưởng tượng, chồng mình sẽ là Hộ Soái Vệ Quốc. Phải có được câu trả lời khẳng định thì mới có thể tin!
Thế là Chu Nhược Mai hỏi thẳng Hà Ngọc Lan: “Hà Ngọc Lan, cô nói đi! Lê Uy Long có phải Hộ Soái Vệ Quốc không? Chỉ cần cô nói ra sự thật thì tôi sẽ không truy cứu chuyện cô giả mạo làm Hộ Soái phu nhân nữa.”
“Vừa nãy tôi bị ngất nên đầu vẫn còn choáng lắm, hình như hơi mất trí nhớ rồi, có vài chuyện tôi tạm thời không nhớ nổi, chị hỏi Thiên Thành đi.” Hà Ngọc Lan rất nhanh trí, ném hết vấn đề khó sang cho Thiên Thành.
Dù sao cái họa này là do Thiên Thành gây ra, phải để anh ấy gánh lấy. Đến lúc Lê Uy Long truy cứu thì cũng không liên quan đến mình.
Thiên Thành không ngờ Hà Ngọc Lan sẽ đá cái nồi này về phía mình một cách hoàn hảo đến thế, anh ấy trừng mắt nhìn Hà Ngọc Lan.
Đương nhiên anh ấy biết chắc chắn Hà Ngọc Lan đang giả vờ, nếu người ta mà mất trí nhớ thì suy nghĩ còn có thể rõ ràng như vậy à?
Tất nhiên Chu Nhược Mai cũng biết Hà Ngọc Lan không muốn trả lời mình, đành phải quay sang hỏi Thiên Thành: “Thiên Thành, Hà Ngọc Lan đã mất trí nhớ rồi, vậy thì anh trả lời câu hỏi của tôi đi. Rốt cuộc Lê Uy Long có phải là Hộ Soái hay không?”
Thiên Thành bỗng chốc rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, một bên là Hộ Soái Vệ Quốc Lê Uy Long yêu cầu phải giữ bí mật, một bên là Hộ Soái phu nhân chất vấn, anh ấy đứng ở giữa thật sự rất khó xử.
Anh ấy biết, sớm muộn gì Chu Nhược Mai cũng sẽ biết được thân phận của Lê Uy Long, anh ấy không dám nói dối Hộ Soái phu nhân nữa.
Nhưng, trước khi có được sự đồng ý của Lê Uy Long, anh ấy cũng không dám nói sự thật cho Chu Nhược Mai biết.
“Chị dâu, gạt vấn đề này qua một bên trước đã, hai thành viên đội đặc nhiệm của chúng ta trúng đạn, bị thương rất nặng, giờ vẫn đang ở trong biệt thự, chúng ta đưa họ đến bệnh viện quân y cấp cứu trước, cứu người quan trọng mà!”
Cái khó ló cái khôn, Thiên Thành đột nhiên nhớ đến hai thành viên đội đặc nhiệm bị thương vẫn đang ở trong biệt thự, cho nên lấy việc cứu người quan trọng để vượt qua cửa này trước rồi tính sau.
“Vậy chúng ta mau quay lại đưa họ đến bệnh viện quân y chữa trị trước rồi nói tiếp!” Chu Nhược Mai biết có người bị thương nặng, tất nhiên cũng biết cứu người quan trọng, nên sẽ không tra hỏi về chuyện của Lê Uy Long nữa.
Thiên Thành bỗng chốc như được ân xá: “Được, mọi người theo tôi quay lại, đưa các anh em bị thương đến bệnh viện quân y, để bác sĩ Lưu cấp cứu!”
“Rõ!” Đội đặc nhiệm và các bảo vệ đồng thanh nói.
Thế là mọi người nhanh chóng quay lại biệt thự.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng cũng đi theo.
Lúc gần đến biệt thự, để đề phòng lại xảy ra chuyện bất trắc, Thiên Thành bảo Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng đợi ở bên ngoài biệt thự.
Hà Ngọc Lan dẫn người đi kiểm tra bên trong biệt thự có còn lắp đặt bom hay không, kẻ địch đã chết hay chưa trước.
Sau khi kiểm tra, trong biệt thự đã không còn bom nữa, kẻ địch ấn nút trước đó cũng đã chết vì vết thương quá nặng.
Cùng lúc đó, Thiên Thành cho người khiêng hai thành viên đội đặc nhiệm ra khỏi biệt thự, sắp xếp người lái xe đưa họ đến bệnh viện quân y để cấp cứu.
Đợi Hà Ngọc Lan kiểm tra xong, sau khi xác nhận biệt thự an toàn, lúc này mới bảo Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vào biệt thự.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Hằng vừa vào biệt thự thì thấy xác chết của kẻ địch ở trong biệt thự, máu tươi chảy lênh láng, họ lập tức sợ hãi, mặt mày trắng bệch.