Đám cận vệ lập tức sôi nổi đi tìm cờ trắng, sau đó giơ cờ cao lên.
“Đừng đánh nữa, chúng tôi đầu hàng!”
Advertisement
“Đừng đánh nữa, chúng tôi đầu hàng!”
“Đừng đánh nữa, chúng tôi đầu hàng!”
Advertisement
Tham mưu và đám cận vệ vừa phe phẩy cờ trắng vừa rối rít hét to.
Quân địch nhìn thấy chủ tướng bên kia đã giơ cờ trắng lên, biết chủ tướng muốn đầu hàng, đều rối rít bỏ súng xuống, ngừng phản kháng, giơ tay đầu hàng.
…
Lúc này, ở bên ngoài tuyến phòng ngự số một.
“Hộ soái, quân địch đầu hàng rồi!” Hà Ngọc Lan nhìn thấy ở trên trận địa, quân địch giơ cờ trắng đầu hàng, lúc này cực kỳ phấn khởi.
“Lập tức truyền lệnh, tiếp nhận việc bọn họ đầu hàng, ngừng tấn công!” Lê Uy Long nhìn thấy quân địch đã đầu hàng, cũng không muốn tiếp tục chém giết nữa.
Bởi vì, quân địch đã đầu hàng, nếu còn tiếp tục chém giết, ép quân địch quá mức thì họ sẽ phải liều chết chống cự, như vậy tướng sĩ quân mình cũng sẽ tổn thất rất nhiều.
Hơn nữa, quân chi viện của quân địch không bao lâu sau sẽ đuổi đến nơi, bây giờ có thể nhanh chóng cướp lại trận địa, kết thúc trận chiến, đó là chuyện không gì tốt hơn nữa.
Chỉ cần có thể giải quyết chiến đấu trước thời gian dự tính, thu lại đất đai đã mất, thì sẽ có thể có nhiều thời gian sửa chữa công sự hơn một chút, chuẩn bị sẵn sàng cho việc nghênh đón quân chi viện của địch.
Lê Uy Long ra lệnh xong, lập tức có người truyền lệnh xuống: “Tiếp nhận quân địch đầu hàng, ngừng tấn công!”
Tướng sĩ Long quốc nghe thấy mệnh lệnh, tất cả đều ngừng tấn công, dùng súng chĩa vào quân địch.
Lúc này, quân lính của Sư Quốc còn sót lại khoảng năm mươi nghìn quân, toàn bộ đều đã bỏ vũ khí đầu hàng.
Tướng sĩ Long quốc thu được súng ống của quân địch, để bọn chúng tập trung ở một chỗ, hơn nữa còn bao vây xung quanh bọn họ chặt chẽ, dùng súng chĩa vào bọn họ, đề phòng bọn họ chống cự.
“Hộ soái, quân địch đã bị chúng ta khống chế hoàn toàn, chúng ta có thể đi vào được rồi.” Hà Ngọc Lan nói.
“Được! Đi theo tôi bước vào tuyến phòng ngự số một!” Lê Uy Long nói, sải bước, oai phong lẫm liệt đi về phía tuyến phòng ngự số một.
Hà Ngọc Lan và đám hộ vệ đi theo bên cạnh Lê Uy Long, bảo vệ chặt chẽ ngay bên cạnh anh.
Trải qua trận chiến đầy máu tanh này, trận địa đã đầy thi thể nằm rải rác khắp nơi, phần lớn đều là thi thể của quân địch, đương nhiên cũng có rất nhiều tướng sĩ Long quốc đã hy sinh.
Lê Uy Long nhanh chóng bước vào tuyến phòng ngự số một, đi đến trước mặt tù binh.
Lúc này, tướng quân thua trận Peter đã mặt mũi xám xịt, như chó nhà có tang, mất hồn mất vía.
Ban đầu ông ta cho rằng mình có thể tạo thành thế tấn công trước sau cùng với quân chi viện của Murphy, một lần hành động lập tức đánh bại được chiến thần số một Long quốc là Lê Uy Long, một trận vang danh, chấn động đất trời.
Không ngờ đến khi mình đối mặt với Lê Uy Long dùng binh như thần, lại chẳng thể kiên trì được nổi hai tiếng đồng hồ!
Bản thân mình nắm giữ mấy trăm nghìn quân lính, hơn nữa còn có tuyến phòng ngự vững như thành đồng, nhưng mà còn chưa đợi được quân chi viện của Murphy đến, đã bị Lê Uy Long đánh tan rồi!
“Ông có gì muốn nói không?” Lê Uy Long lạnh lùng hỏi Peter.
“Lê Hộ soái dùng binh như thần, không gì không phá được, trăm trận trăm thắng, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh tiếng đúng như thực tế, tôi thua tâm phục khẩu phục, đã không còn gì để nói nữa rồi.” Peter nói.
“Những kể không có đạo nghĩa như các ông, nhất định sẽ thất bại, đợi lát nữa nhìn xem tôi xử lý quân chi viện của các ông thế nào! Kẻ xâm phạm Long quốc của chúng tôi, có xa mấy cũng giết!” Lê Uy Long nói.
Sau đó, Lê Uy Long tách một nhánh quân lính ra, đặc biệt trông coi nhóm tù binh đông đảo này.
Sau đó, Lê Uy Long lại cho tướng sĩ tranh thủ thời gian sửa chữa công trình phòng ngự, chuẩn bị nghênh đón quân chi viện của Murphy đến.