Mục lục
Long Uy Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Em muốn anh tiếp tục ngủ dưới sàn ở trong phòng em!” Chu Nhược Mai nói.

“Tại sao vậy?” Lê Uy Long khó hiểu hỏi.

“Bởi vì những việc ở nhà hàng Đại Thành tối hôm qua, em đã rất sợ, bây giờ Tú Hằng không có ở đây, buổi tối em không dám ngủ một mình trong phòng đâu, nên bảo anh trải chăn xuống sàn ngủ trong phòng cùng em.”Chu Nhược Mai tìm một lý do hợp lý, nói.

Chỉ cần Lê Uy Long ngủ cùng phòng với mình, thì sẽ có cơ hội, cô không tin rằng Lê Uy Long sẽ có thể nhịn được mà không bò nên giường của mình!


“Được rồi, vậy anh sẽ ngủ dưới sàn nhà trong phòng của em.” Lê Uy Long cũng cảm thấy chỉ cần có thể ngủ cùng phòng với Chu Nhược Mai, anh sẽ có cơ hội ngủ trên giường của cô.

Mọi việc đều phải làm từng bước, bây giờ có thể ở chung phòng với Chu Nhược Mai đã là một bước đột phá lớn rồi.

Vì vậy, Lê Uy Long đặt chăn bông xuống.

“Đúng rồi, hình như tối qua anh đã dùng dao rạch vào mặt Phan Thiên, phá hủy khuôn mặt của anh ta có phải không?” Chu Nhược Mai có nhớ tối hôm qua Lê Uy Long đã dùng dao gọt hoa quả rạch vào mặt Phan Thiên ở tại nhà hàng Đại Thành, nên hỏi,

“Đúng vậy.” Lê Uy Long nói.

“Anh quá bốc đồng. Phan Thiên là cậu chủ nhà họ Phan, hơn nữa, anh ta luôn tự luyến với vẻ đẹp của mình, bây giờ anh phá hủy khuôn mặt của anh ta rồi, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua đâu!” Chu Nhược Mai nói.

“Anh ta dám có ý định động vào em, còn muốn phá hủy khuôn mặt Nguyễn Tú Cẩm, anh nhất định phải cho anh ta một bài học nhớ đời.” Lê Uy Long nói.

“Nhưng mà, nếu nhà họ Phan đến tìm anh hỏi tội thì làm sao bây giờ?” Chu Nhược Mai nói.


“Nhà họ Trương mạnh nhất Đà Lạt anh còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ một nhà họ Phan nhỏ bé này sao?” Lê Uy Long nói.

“Thôi quên đi, chuyện đã đến nước này rồi, bây giờ nói gì cũng vô dụng. Tóm lại, anh phải cẩn thận đấy.” Chu Nhược Mai tự cảm thấy lời nói của Lê Uy Long cũng có lý. Cô phát hiện ra rằng Lê Uy Long gần đây đã hoàn toàn thay đổi, và cho dù gặp phải kẻ thù hùng mạnh như nào, anh vẫn luôn có thể vượt qua nguy hiểm.

Cô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Lê Uy Long. Một người chồng nổi tiếng phế vật, bây giờ lại trở thành một người đàn ông rất có sức hút, và không có gì anh không thể làm.

Nếu tối hôm qua Lê Uy Long không đến kịp, lúc này khi tỉnh lại, có lẽ cô đang nằm bên cạnh Phan Thiên. Vì vậy, khi biết rằng Lê Uy Long đã hủy hoại khuôn mặt của Phan Thiên, cô cũng không đồng cảm với anh ta.

“Được rồi, anh sẽ cẩn thận, em không cần phải lo lắng cho anh đâu.” Lê Uy Long nói.

“Nguyễn Tú Cẩm thế nào rồi?” Tối hôm qua Chu Nhược Mai không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nên lo lắng hỏi.

Lê Uy Long nói: “Anh đã nhờ Hà Ngọc Lan đưa cô ấy đến bệnh viện để điều trị rồi, không có việc gì đâu.”

“Vậy thì tốt, nếu tôi hôm qua mà Nguyễn Tú Cẩm mà không ngăn cản Phan Thiên một chút, thì có lẽ em đã gặp nạn rồi.” Chu Nhược Mai nói.

“Tại sao tối qua em lại ăn cơm cùng bọn Phan Thiên vậy?” Lê Uy Long hỏi


“Tất cả đều là cái bẫy của Chu Lệ Ngọc làm cho em, tối hôm qua cô ấy đột nhiên mời em đi ăn tối và bảo là muốn hai chị em gặp nhau, em không ngờ rằng cô ấy và Phan Thiên lại âm mưu muốn hại em, sau khi đến đấy, em mới phát hiện ra là Phan Thiên và Trần An Huy cũng ở đó, nếu em biết bọn họ ở đó thì chắc chắn sẽ không bao giờ tới.” Chu Nhược Mai cũng lo lắng, sợ Lê Uy Long có thể hiểu lầm, vì vậy cô vội vàng giải thích.

“Thì ra là như vậy, anh biết rồi.” Lê Uy Long biết được hóa ra đó là cái bẫy của Chu Lệ Ngọc, trong lòng lập tức giận dữ, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.

Ngay cả khi Chu Lệ Ngọc là em vợ của anh, Lê Uy Long cũng sẽ không tha!

Dám bán đứng cả chị gái mình, người này hết thuốc chữa rồi!






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK