“Hộ soái Lê, đội trưởng Hà đã bị bắt rồi.” Trương Anh Nguyên nói.
“Rốt cuộc, Hà Ngọc Vinh đã bị bắt như thế nào?” Lê Vĩnh Thiên hỏi. Hà Ngọc Vinh bị quân địch truy đuổi cả thành, cho nên anh ấy cũng biết chuyện Hà Ngọc Vinh bị bắt sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
“Đội trưởng Hà vốn định lái chiếc Ferrari để cùng chết với quân định nhưng lại bị quân địch dùng súng bắn vào lốp xe. Trong lúc nguy cấp, đội trưởng Hà đã nhảy khỏi xe để chạy trốn và ngã xuống đất rồi trực tiếp ngất xỉu. Chiếc Ferrari đó đã đâm vào một chiếc xe của đối phương và gây ra một vụ nổ, đồng thời gi3t chết vô số binh lính của kẻ thù. Bởi vì Hà Ngọc Vinh đã ngất xỉu, cho nên cô ấy đã bị quân địch bắt làm tù binh.” Trương Anh Nguyên nói.
Advertisement
Lê Vĩnh Thiên nghe Trương Anh Nguyên nói như vậy thì không khỏi cảm thấy kính nể Hà Ngọc Vinh. Cô ấy vậy mà lại muốn chết cùng quân địch.
Bởi vậy có thể thấy được, cô ấy thà chết cũng không muốn làm tù binh.
Tuy rằng cuối cùng cô ấy đã nhảy khỏi xe, có thể là xuất phát từ bản năng sống sót, cho nên cô ấy mới phản ứng như vậy trong nháy mắt.
Advertisement
Tuy nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến hành động anh hùng và vĩ đại của cô ấy.
May mắn thay, vào thời điểm cuối cùng, cô ấy đã nhảy ra. Nếu không hiện tại cô ấy đã bị nổ đến thân xác cũng không còn lạnh lạnh. Nếu vậy, đến cơ hội cứu cô ấy, anh cũng không có.
“Hà Ngọc Vinh không hổ là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của Long quốc chúng ta. Cô ấy không những đã giết được Quốc vương Sư quốc mà vừa rồi, trong lúc chạy trốn, cô ấy còn giết được rất nhiều kẻ địch khác. Cô ấy thực sự là một nữ anh hùng.” Lê Vĩnh Thiên cảm thán nói.
Chuyện Hà Ngọc Vinh bị bắt đối với anh mà nói cũng đã được xem như là một kết quả tương đối tốt. Anh còn sợ Hà Ngọc Vinh sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ.
Nếu Hà Ngọc Vinh bị bắn chết ngay tại chỗ, thì anh chắc chắn sẽ không thể cứu được cô ấy.
Chỉ cần Hà Ngọc Vinh Phiêu không bị bắn chết, anh chắc chắn có biện pháp để cứu cô ấy.
Vì vậy, cho dù phải mất bất cứ giá nào, anh cũng phải cứu được vị nữ anh hùng Hà Ngọc Vinh này.
“Đúng vậy, trong quá trình chạy trốn, đội trưởng Hà đã ném xuống không ít lựu đạn, làm cho quân địch phải đồng loạt ngã xuống mà khóc thét. Hơn nữa, còn làm cho vô số người bị thương. Cô ấy đã một mình làm cho nước địch trở thành một nơi gà bay chó nhảy, tất cả đều trở nên hỗn loạn.” Trương Anh Nguyên nói.
“Hà Ngọc Vinh đã lập nên một thành tích đáng nể trong trận chiến này, vì thế cho dù thế nào tôi cũng sẽ cứu cô ấy ra ngoài. Mấy người cứ tiếp tục theo dõi một cách sát sao mọi hành tung của nước địch, đồng thời cũng phải hỏi thăm xem Hà Ngọc Vinh bị giam giữ ở đâu rồi điều tra rõ tình hình nhà tù giam giữ cô ấy.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Rõ! Tôi chắc chắn sẽ làm hết sức mình. Hộ soái, Quốc vương Sư quốc mới vừa nhậm chức của Sư quốc vừa mới tuyên bố với dân chúng Sư quốc rằng ba ngày sau, bọn họ công khai xử tử đội trưởng Hà.” Trương Anh Nguyên nói.
“Cái gì? Quốc sư Sư quốc mới của Sư Quốc muốn xử tử Hà Ngọc Vinh nhanh như vậy sao?” Lê Vĩnh Thiên nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, Đội trưởng Hà chẳng những đã gi3t chết Quốc vương Sư quốc mà cô ấy còn giết vô số binh lính của Sư quốc. Vì thế, Quốc vương Sư quốc này mới vội vàng muốn xử tử cô ấy để trấn an dân chúng và ổn định cục diện.” Trương Anh Nguyên nói.
“Tôi biết rồi, các người hãy mau chóng tra rõ địa điểm Hà Ngọc Vinh Phiêu bị giam giữ. thời gian còn lại của mấy người không nhiều lắm. Một khi đã tra ra được thì lập tức nói cho tôi biết. Tôi và Quốc vương Long quốc sẽ thương lượng với Quốc vương Sư quốc xem sao. Nếu thực sự không sao, chúng tôi sẽ lập tức xuất binh đi cứu Hà Ngọc Vinh.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Rõ!” Trương Anh Nguyên nhận mệnh lệnh.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Vĩnh Thiên lập tức từ Thành phố Đà Lạt ngồi máy bay đặc biệt, chạy tới Long Đô.
Hà Ngọc Vinh đã thành công ám sát Quốc vương Sư quốc, nhưng lại bị bắt. Vì thế, Lê Vĩnh Thiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cứu được cô ấy. Anh muốn đến gặp Quốc vương Long quốc và cùng Quốc vương Long quốc bàn luận chuyện đi cứu Hà Ngọc Vinh.
Sau khi đi tới Long Đô, Lê Vĩnh Thiên lập tức tiến cung tìm Quốc vương Long quốc.
Lúc này, Quốc vương Long quốc cũng đã nhận được tin Hà Ngọc Vinh bị bắt. Hơn nữa, Hà Ngọc Vinh còn bị Quốc vương Sư quốc mới xử tử một cách công khai vào ba ngày sau.
“Hộ soái Lê, anh không ngại hàng nghìn kilomet xa xôi mà chạy tới Long Đô để gặp tôi là vì có chuyện gì?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Thưa quốc vương, hiện tại sát thủ Hà Ngọc Vinh mà chúng ta phái đi đã thành công ám sát Quốc vương sư quốc, nhưng cô ấy lại bị quân địch bắt làm tù binh. Hôm nay, tôi đến đây là muốn thương lượng với ngài xem chúng ta nên cứu Hà Ngọc Vinh như thế nào.” Lê Vĩnh Thiên mở cửa nhìn thấy núi nói.
“Hà Ngọc Vinh là đại anh hùng của Long quốc chúng ta, tôi đương nhiên cũng muốn cứu cô ấy. Nhưng bây giờ cô ấy đã rơi vào tay kẻ thù, sao chúng ta có thể cứu cô ấy được đây?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Cách thì luôn có, chỉ còn xem quốc vương có đồng ý với phương án của mạt tướng hay không?” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Lê Vĩnh Thiên có phương án gì, mau mau nói đi. Hà Ngọc Vinh đã một mình xâm nhập vào nước của kẻ thù và thành công ám sát Quốc vương Sư quốc. Cô ấy đã vì Long quốc chúng ta mà loại bỏ kẻ thù số một, cho nên cô ấy chính là đại công thần của chúng ta. Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cứu được cô ấy.” Quốc vương Long quốc nói.
“Lần trước chúng ta đã đánh bại nước địch là Sư quốc ở biên giới phía Bắc và bắt giữ năm mươi nghìn binh lính dưới trướng tướng Peter của quân định. Bây giờ, chúng ta có thể dùng năm mươi nghìn binh lính của quân địch này bắt làm tù binh, và đưa sang Sư quốc để trao đổi Hà Ngọc Vinh.” Lê Vĩnh Thiên nói ra phương án của mình.
“Được rồi! Đây là một kế sách tốt. Cứ làm theo kế sách này của Hộ soái Lê là được.” Quốc vương Long quốc nói.
“Quốc vương, dùng năm mươi nghìn binh lính của quân địch để trao đổi với một mình Hà Ngọc Vinh mà ngài lại đồng ý nhanh như vậy sao?” Lê Vĩnh Thiên có chút kinh ngạc. Anh không nghĩ tới Quốc vương Long quốc sẽ đáp ứng nhanh như vậy.
“Đương nhiên, ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Anh dũng thiện chiến như Hà Ngọc Vinh, cô ấy còn là một người đội trưởng can đảm của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng thì năm mươi nghìn binh lính của quân địch được tính là cái gì chứ? Tôi chỉ sợ dùng năm mươi nghìn binh lính bắt làm tù binh lại không đôi được mình Hà Ngọc Vinh.” Quốc vương Long quốc nói.
“Chúng ta có thể thương lượng với Quốc vương Sư quốc một chút. Nếu dùng năm mươi nghìn binh lính bắt làm tù binh để đổi lấy một mình Hà Ngọc Vinh, tôi nghĩ Quốc vương Sư quốc sẽ đồng ý. Nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta sẽ nghĩ ra một cách khác.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Được, tôi sẽ tự mình đi thương lượng với Quốc vương Sư quốc mới nhận chớ kia.” Quốc vương Long quốc nói.
“Vậy thì phải làm phiền quốc vương rồi. Long quốc có một vị quốc vương yêu bình như con như ngày thì đúng là sự may mắn của Long quốc chúng ta.” Lê Vĩnh Thiên cảm thán nói.
“Giang sơn của tôi còn phải dựa vào sự bảo vệ của mấy người. Hiện tại Hà Ngọc Vinh đã hoàn thành nhiệm vụ, lại bị bắt, đương nhiên tôi phải tự mình xuất binh đi cứu cô ấy rồi.” Quốc vương Long quốc nói.
Sau đó, Quốc vương Long quốc lập tức cho người liên hệ với Quốc vương Sư quốc mới của Sư quốc và muốn tự mình nói chuyện với ông ta.