“Giữ vững phía Nam bằng mọi giá. Phía Nam là yếu địa chiến lược, một khi bị quân địch công phá thì chủ lực của nước Liệt Ưng và nước Sư Quốc sẽ từ phía Nam đổ bộ vào, hậu quả không thể tưởng tượng được!” hộ soái Trấn Nam Trần Kiệt nói.
“Hộ soái, hạm đội quân địch không những số lượng nhiều, mà hơn nữa vũ khí còn vô cùng tiên tiến, với trang bị vũ khí bây giờ của chúng ta đã rất khó tạo thành lực sát thương lớn đối với bọn họ, nếu chúng ta một mực cố thủ thì tướng sĩ phía Nam có thể sẽ tổn thất đến mức hầu như không còn ai!” Tướng sĩ đó nói tiếp.
Advertisement
“Lúc Lê hộ soái rời khỏi phía Nam, đã dặn qua dặn lại nhiều lần, bảo chúng ta nhất định phải giữ vững được phía Nam, tuyệt đối không để phía Nam rơi vào tay giặc, đây là mệnh lệnh!” Trần Kiệt nói.
“Bây giờ Lê hộ soái đã giết Hàn Hồ, bình định nội loạn phía Bắc, cứu Long Chủ Long Quốc ra. Bây giờ phía Nam gặp nguy cấp, chúng ta có thể xin ý kiến của Lê hộ soái, xem thử anh ấy có chỉ thị gì không.” Tướng lĩnh đó nói.
Trần Kiệt cũng biết bây giờ phía Nam bị liên hợp hạm đội chủ lực quy mô lớn của nước Liệt Ưng và nước Cự Hùng tấn công, anh ta có linh cảm rằng năng lực của mình có hạn, nếu tiếp tục như vậy cổng lớn phía Nam chắc chắn sẽ bị quân địch công phá, vì vậy anh ta chỉ đành quyết định cầu viện Lê Uy Long.
Advertisement
“Mau liên lạc với Lê hộ soái, tôi muốn nói chuyện điện thoại với Lê hộ soái!” Trần Kiệt nói.
“Vâng!” Một phó tướng nhanh chóng gọi điện cho Lê Uy Long.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Kiệt đến nghe.
Lúc này, Lê Uy Long vẫn đang trên đường hành quân để tập kích bất ngờ hậu phương của quân địch nước Sư Quốc, biết được Trần Kiệt gọi điện thoại đến, anh liền hỏi: “Trần hộ soái, có chuyện gì vậy?”
“Lê hộ soái, sau khi anh rời đi, tối qua hạm đội của nước Liệt Ưng và nước Cự Hùng điều động số lượng lớn ồ ạt tiến công phía Nam phía tôi, chúng tôi sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.” Trần Kiệt nói.
“Lẽ nào Lê Uy Long tôi không ở phía Nam thì các anh bó tay không có biện pháp sao?” Lê Uy Long không hài lòng nói.
Trần Kiệt cảm thấy xấu hổ, nói: “Lê hộ soái là hộ soái bảo vệ đệ nhất của Long Quốc, chúng tôi đương nhiên không thể so với anh được, bây giờ phía Nam đã gặp nguy hiểm cận kề, khi nào thì anh trở về phía Nam được?” Trần Kiệt nói.
Lê Uy Long cảm thấy vô cùng nhức đầu, Long Chủ Long Quốc bị bắt làm tù binh, mình ngàn dặm đến cứu ra, phía Bắc gặp nguy đang đợi anh đến giải quyết, bây giờ phía Nam lại xuất hiện nguy cơ, cũng đang đợi mình đến ứng cứu, thật sự bất lực!
“Bây giờ nước Sư Quốc đang ồ ạt tiến công phòng tuyến thứ hai của phía Bắc, phía Bắc càng nguy cơ kề cận hơn, trước tiên tôi phải đi công phá kẻ địch ở phía Bắc rồi mới có thể trở về phía Nam được.” Lê Uy Long nói.
“Lê hộ soái, mất bao lâu thì anh có thể công phá quân địch ở phía Bắc, giải quyết nguy cơ ở phía Bắc?” Trần Kiệt hỏi.
“Chuyện này tôi cũng không chắc, bây giờ quân địch nước Sư Quốc đang dốc toàn bộ lực lượng, muốn đánh bại hoàn toàn quân địch, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành, nhanh nhất cũng mất ba đến năm ngày!” Lê Uy Long nói.
“Lê hộ soái Nam chinh Bắc chiến, đánh đâu thắng đó, bất cứ nơi nào anh đến, quân địch chắc chắn nghe được sẽ vội chạy mất, ba đến năm ngày thì có thể công phá địch, Long Quốc có tướng tài như anh thật sự là may mắn của Long Quốc!” Trần Kiệt nói.
“Anh đừng nịnh nọt tôi, nói thật đi, anh rốt cuộc có thể giữ được phía Nam được bao nhiêu ngày?” Lê Uy Long nói.
“Lần này nước Liệt Ưng và nước Cự Hùng ra hết lực lượng chính, hệ thống phòng ngự chiến hạm của bọn họ quá sức mạnh mẽ, trang bị vũ khí của chúng ta không tạo được thương tổn lớn đối với chiến hạm của bọn họ, tôi đoán nhiều nhất chỉ có thể giữ được ba ngày.” Trần Kiệt không dám nói khoác, chỉ có thể nói thật.
“Nếu chỉ có thể giữ được ba ngày, để đạt được sự an toàn, hãy để người dân trong thành phố Quốc Hòa rời đi trước đã!” Lê Uy Long nói.
“Lẽ nào Lê hộ soái đã quyết định từ bỏ thành phố Quốc Hòa?” Trần Kiệt kinh ngạc nói.
“Không phải tôi muốn từ bỏ mà là các anh hoàn toàn không thể bảo vệ được, không thể không từ bỏ, đã không đánh lại được, tôi không muốn các anh phải liều mạng, không muốn để tướng sĩ phía Nam toàn quân bị diệt ở trên biển.” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái, nếu thành phố Quốc Hòa thất thủ, quân chủ lực của Liệt Ưng Quốc và nước Cự Hùng sẽ đổ bộ vào đất liền từ thành phố Quốc Hòa, đến lúc đó sẽ không thể cứu vãn được, rất khó để chiếm lại được đất đã mất!” Trần Kiệt nói.
“Các anh liều mạng cũng không đánh lại được quân địch, trước tiên chỉ có thể từ bỏ. Tôi am hiểu lục chiến, đợi tôi giải quyết xong nguy cơ của phía Bắc rồi sẽ quay lại thu thập bọn chúng.” Lê Uy Long nói.
“Được, tôi biết làm thế nào rồi.” Trần Kiệt thấy Lê Uy Long không yêu cầu phải tử thủ phía Nam, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu các anh có thể bảo vệ được thành phố Quốc Hòa, đương nhiên là chuyện tốt nhất, nhưng thật sự không thể bảo vệ được, thì ít nhất cũng phải bảo vệ được toàn bộ người dân trong thành phố Quốc Hòa rời khỏi rồi mới được từ bỏ việc bảo vệ thành!” Lê Uy Long giao nhiệm vụ cho Trần Kiệt.
“Vâng!” Trần Kiệt nhận lệnh.
Sau khi Lê Uy Long cúp máy, lại tiếp tục dẫn đầu đại quân tập kích về phía hậu phương của quân địch nước Sư Quốc.
Trần Kiệt có được chỉ thị của Lê Uy Long, lập tức phát thông cáo bảo người dân trong thành phố Quốc Hòa rời khỏi thành phố Quốc Hòa.
Tin tức được phát ra, lòng dân thành phố Quốc Hòa vô cùng hoảng sợ, đều có dự cảm thành phố Quốc Hòa có thể sắp thất thủ rồi.
Người dân lần lượt thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thoát khỏi thành phố Quốc Hòa.
Những người dân cũng không biết rằng lúc này Lê Uy Long đã đến phía Bắc, họ cho rằng anh vẫn đang chỉ huy trấn thủ phía Nam. Không ít lòng dân nảy sinh bất mãn đối với cách làm từ bỏ thành phố Quốc Hòa của Lê Uy Long, rồi bắt đầu nhao nhao chửi rủa Lê Uy Long sợ hãi, chỉ mới nghe ngóng đã bỏ chạy.
Hộ vệ phụ bảo vệ Chu Nhược Mai, vợ của hộ soái, khi nhận được tin tức rút khỏi thành phố Quốc Hòa thì bọn họ lập tức khuyên bảo Chu Nhược Mai nhanh chóng thu dọn hành lý, chuẩn bị bảo vệ cô rời khỏi thàn