“Được rồi!” Suy nghĩ của quốc vương của Long Quốc lúc này đã bị Hình Trai điều khiển, vì vậy anh ta lập tức cầm bút viết lên thánh chỉ của triều đình, viết thánh thư rút lui.
Viết xong, quốc vương của Long Quốc lại nói: “Lập tức phái người đến doanh trại mang theo chiếu chỉ của ta, yêu cầu bọn họ truyền thánh chỉ của ta cho Hoài Soái, đồng thời đưa cậu ta về triều.”
“Vâng!” Ngụy Nghiêm vui mừng khôn xiết, lập tức nhận lấy chiếu chỉ của triều đình.
Sau đó, Ngụy Nghiêm trao sắc lệnh hoàng đế của quốc vương của Long Quốc cho một cao thủ của Thiên Canh điện cải trang thành lính canh, nói: “Hãy gửi ngay sắc lệnh của quốc vương của Long Quốc cho quân đội, để bọn họ gửi cho Hoài Soái!”
“Vâng!” Tên cao thủ của Thiên Canh điện cải trang thành lính canh cầm lấy chiếu chỉ của triều đình, lập tức xoay người rời đi.
Advertisement
Lúc này, quốc vương của Long Quốc nhìn thấy cửa đá của mật thất bị sập, liền hỏi: “Tại sao cửa đá của mật thất này lại bị phá?”
“Cái này… Đêm qua quốc vương của Long Quốc tạm thời quên mất cơ chế mật thất, chúng vì thần phải phá đi cửa đá.” Vệ Diên thản nhiên tìm đại một cái cớ.
“Thì ra là vậy.” Quốc vương của Long Quốc không có khả năng suy nghĩ, thực sự tin tưởng lời ông ta nói. Cũng không hề nghĩ rằng, nếu phá đi cửa đá thì tránh đi bằng cách nào?
“Giáo Đầu Quan đâu?” Lúc này, quốc vương của Long Quốc đột nhiên nhớ tới Lâm Quân Tổng Giáo Đầu – Quan Hồng, không thấy anh ta ở bên liền hỏi.
“Giáo Đầu Quan đêm qua khi giao chiến với thích khách. Không tránh khỏi nội thương, hiện đang điều dưỡng ở bên ngoài.” Ngụy Nghiêm nói.
Advertisement
“Đi, để Trẫm ra ngoài xem một chút.” Quốc vương của Long Quốc nói.
“Vâng!”
Vì vậy, Ngụy Nghiêm và những người khác theo quốc vương của Long Quốc bước ra khỏi mật thất.
Quốc vương của Long Quốc đi ra ngoài phòng, nhìn thấy Quan Hồng đang ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào tường ngủ.
Nhìn thấy tình cảnh này, quốc vương của Long Quốc cau mày hỏi: “Quan Hồng tại sao lại ngủ ở đây?”
“Quan Hồng bị thương, làm sao có thể ngủ ở đây?” Quốc vương của Long Quốc hỏi.
“Quốc vương của Long Quốc, chúng vi thần vốn là để cho Giáo Đầu Quan trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng cậu ta nhất định không chịu rời đi, còn muốn ở đất canh giữ cho ngài. Có thể là bởi vì quá mệt mỏi nên cậu ta ngủ quên tại chỗ.” Ngụy Nghiêm nói.
“Giáo Đầu Quan vẫn đang canh giữ ở đây sau khi bị thương. Đủ thấy anh ta thực sự là một vị tướng trung thành hiếm có. Mau đỡ Giáo Đầu Quan vào phòng nghỉ ngơi.” quốc vương của Long Quốc nói.
“Vâng!”
Khi mấy người Ngụy Nghiêm định đỡ Quan Hồng vào nghỉ thì anh ta đột nhiên tỉnh dậy.
Khi Quan Hồng tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng.
Để ngăn Quan Hồng nói linh tinh, Hình Trai ngay lập tức niệm chú để kiểm soát suy nghĩ của Quân Hồng và để anh ta nói theo ý muốn của mình.
“Mạt tướng Quan Hồng bái kiến quốc vương của Long Quốc.” Quan Hồng đứng dậy cung kính nói.
Anh ta bị thương nặng vào đêm qua, sau hơn một giờ nghỉ ngơi, vết thương đã hồi phục một chút nhưng gần như không thể đứng dậy được.
“Giáo đầu Quan miễn lễ!” quốc vương của Long Quốc nói.
“Tạ ơn quốc vương của Long Quốc.” Quan Hồng nói.
“Đêm qua, để bảo vệ Trẫm, Giáo Đầu Quan đã xảy ra một trận huyết chiến với đám sát thủ, bị thương rất nặng. Các ngươi mau giúp Giáo Đầu Quan quay về nghỉ ngơi đi, mời thái y xem cho Giáo Đầu Quan đi.” quốc vương của Long Quốc nói.
“Vâng!” Các cao thủ của đền Thiên Canh điênn cải trang thành lính canh lập tức đi tới đỡ Quan Hồng.
Suy nghĩ hiện tại của Quan Hồng đã bị Hình Trai điều khiển, anh ta cũng không từ chối nên để những “lính canh” này giúp anh ta về nghỉ ngơi.
Sau khi Quan Hồng rời đi, quốc vương của Long Quốc nói: “Theo ta lên triều đình, gặp gỡ các văn võ bá quan!”
“Quốc vương của Long Quốc, đêm qua ngài gặp kinh sợ. Ngài chưa nghỉ ngơi tốt. Hôm nay đừng đi thượng triều. Hãy ở lại cung nghỉ ngơi thật tốt.” Ngụy Nghiêm nói.
“Được, vậy làm phiền bộ trưởng Ngụy Nghiêm nói với các chư vị đại thần rằng trẫm sức khỏe không tốt nên không thượng triều hôm nay…” quốc vương của Long Quốc lúc này cũng cảm thấy choáng váng.
Đầu đau nhức, cơ thể suy nhược nên anh ta liền nghe theo lời khuyên của Ngụy Nghiêm.
“Vâng!” Ngụy Nghiêm cúi đầu nói.
Sau khi quốc vương của Long Quốc nằm trên long sàng, Ngụy Nghiêm để lại một số “lính canh” canh giữ bên ngoài cung điện, sau đó dẫn các “lính canh” khác ra ngoài.
Lúc này, hừng đông, trời còn sớm, các bá quan đều chưa lên triều.
Trong khi vẫn còn chút thời gian, Ngụy Nghiêm lập tức bố trí “lính canh” thế chỗ và canh gác xung quanh Long Cung.
Long Cung đã trải qua những biến cố bi thảm vào đêm qua, và bây giờ mọi thứ đã trở lại bình thường, nơi nào nên có lính canh, nơi đó có lính canh.
Sau khi Quan Hồng được dìu về phòng riêng, Ngụy Nghiêm không mời thái y của hoàng cung tới khám chữa, ông ta sợ thái y của triều đình nhìn ra sơ hở.
Ông ta trực tiếp để người của Thiên Canh điện chữa bệnh cho Quan Hồng.
Thiên Canh điện có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, trong đó có rất nhiều cao thủ y thuật, chữa trị thương thế cho Quan Hồng vốn không phải là chuyện khó.
Lần tạo phản lần này diễn ra hết sức thuận lợi, Ngụy Nghiêm cùng các con trai của ông ta vô cùng phấn khích, cảm thấy như đang nằm mơ vậy, không thể tin được.
Ngụy Nghiêm cảm thấy rằng Hình Trai phải kiểm soát cả suy nghĩ của Long
Chủ và ý nghĩ của Quan Hồng, nếu không cẩn thận, hắn ta sẽ mắc sai lầm, vì vậy ông ta đã yêu cầu Hình Trai dạy Mê Thuật cho mình.
Ông ta phải đích thân kiểm soát quốc vương của Long Quốc!
Vì Hình Trai chỉ là người trong võ lâm nên hắn ta không hiểu giọng điệu và phong thái của quốc vương của Long Quốc. Nếu lời nói của quốc vương của Long Quốc quá bất thường thì rất dễ khiến cho các chúng quần thần nghi ngờ.
Ông ta đã đi theo quốc vương của Long Quốc nhiều năm, là người hiểu rõ quốc vương của Long Quốc nhất, ông ta nắm rõ những thói quen của quốc vương của Long Quốc.
Chỉ khi ông ta tự mình kiểm soát suy nghĩ của quốc vương của Long Quốc, khi đối mặt với các văn võ bá quan, ông ta mới có thể dễ dàng đối phó!
Hình Trai cũng biết rằng hắn ta không hiểu rõ quốc vương của Long Quốc, vì vậy hắn ta đành phải dạy Mê Thuật cho Ngụy Nghiêm.
Mê Thuật không khó học. Chỉ cần uống loại thuốc đặc biệt của Hình Trai và đọc một câu thần chú, liền có thể kiểm soát suy nghĩ của người trúng cổ và dễ dàng thao túng họ.
Ngụy Nghiêm rất nhanh học được.
Khi các văn võ bá quan đến chầu thượng triệu, Ngụy Nghiêm nói với họ rằng đêm qua có thích khách đến, quốc vương của Long Quốc chịu kinh hãi không được nghỉ ngơi suốt đêm, bây giờ ngài ấy đang tĩnh dưỡng nghỉ ngơi và để họ ra về.
Chúng quan không hề phát hiện ra sơ hở, đành phải rút lui.
Khi đội quân của Long Đô nhìn thấy “lính canh” của quốc vương của Long Quốc cùng với thánh chỉ hoàng gia viết tay của quốc vương của Long Quốc, họ liền gửi cho Lê Vĩnh Thiên, lập tức không dám lơ là.