Mục lục
Long Uy Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lúc nãy khi anh trai nắm tay chị dâu, chị dâu đã ngây người một chút, mặt cũng đỏ, không được tự nhiên chút nào. Sau đó, con còn nghe thấy hai người họ thì thầm.” Lê Tịnh Vi nói.

“Bọn họ nói cái gì?” Lê Tuyết Tương hỏi.

“Chị dâu hỏi anh trai, anh không về phòng của mình ngủ, lại đến phòng của em, rốt cuộc là muốn làm gì?” Lê Tịnh Vi nói lại nguyên văn.

Advertisement

“Vậy anh trai con nói gì?” Lê Tuyết Tương hỏi.

“Anh con nói, ở trước mặt mẹ, cho anh chút thể diện được không?” Lê Tịnh Vi nói lại những lời của Lê Vĩnh Thiên.

Advertisement

“Thì ra là như vậy, chẳng trách hai đứa nó luôn không có con!” Lê Tuyết Tương thất vọng nói.

“Đúng vậy, con nghe nói, anh tai và chị dâu luôn chia phòng ngủ.” Lê Tịnh Vi nói. Bây giờ Lê Vĩnh Thiên là hộ soái bảo vệ, cũng có rất nhiều tin tức liên quan đến anh, cho nên Lê Tịnh Vi cũng nghe nói như chuyện này.

“Xem ra, mẹ phải nghĩ cách để hai đứa nó sớm động phòng, thì mới có thể sinh cháu nội được!” Lê Tuyết Tương nói.

“Mẹ, hai người họ không chịu động phòng, mẹ có thể có cách gì?” Lê Tịnh Vi hiếu kỳ hỏi.

“Một cô gái như con, đừng hỏi nhiều như vậy, mẹ tự có cách.” Lê Tuyết Tương cảm thấy Lê Tịnh Vi còn nhỏ, không thích hợp nói nhiều về chuyện nam nữ.

“Mẹ, con đã mười tám tuổi rồi, không nhỏ nữa. Mẹ nói ra đi, nói không chừng hai chúng có thể cùng nhau nghĩ cách.” Lê Tịnh Vi nói.

“Không được, con đừng nghĩ mấy chuyện lung tung đó, nhiệm vụ của con bây giờ là chăm chỉ học tập!” Đương nhiên Lê Tuyết Tương sẽ không nói những chuyện nào với con gái.

…….

Nguyễn Tú Hằng đang đánh chữ trong phòng, đột nhiên nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai nắm tay đi vào, cũng giật mình.

“Lê Vĩnh Thiên, tối rồi anh còn đến phòng tôi làm gì?” Nguyễn Tú Hằng có chút tức giận nói.

“Làm ơn cô nói rõ một chút được không, đây là phòng của tôi và Nhược Mai, không phải phòng của cô, cô đừng chim cưu chiếm tổ chim khách!” Lê Vĩnh Thiên thấy Nguyễn Tú Hằng nói như vậy, cũng không khách sáo tức giận nói lại.

Nguyễn Tú Hằng bị Lê Vĩnh Thiên chọc giận, lúc này từ tiểu thuyết tỉnh lại, không biết ngại ngùng nói: “Xin lỗi, là tôi nói sai rồi. Tối rồi hai người định đến phòng tôi làm gì?”

“Sao cô hỏi những câu phí lời như vậy? Không động phòng, vậy tôi đến phòng Nhược Mai làm gì?” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được, tôi lập tức dọn đi, dọn đến phòng khác ở ngay.” Nguyễn Tú Hằng biết điều mà nói, sau đó bắt đầu dọn máy tính xách tay.

“Tú Hằng, thật ngại quá, khi để cậu dọn ra ngoài, thật ra chuyện này bất đắc dĩ…” Chu Nhược Mai rất xin lỗi nói.

“Nhược Mai, cậu không cần ngại, tớ hiểu mà. Thật ngại quá là tớ, tớ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của vợ chồng hai người.” Nguyễn Tú Hằng cũng có chút tự giác, biết mình ở cùng Chu Nhược Mai, thật sự đã ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên.

Đồ của Nguyễn Tú Hằng cũng không nhiều, chỉ có máy tính xách tay và mấy bộ quần áo, rất nhanh cô ấy đã thu dọn xong, sau đó liền đi ra khỏi phòng.

Sau khi Nguyễn Tú Hằng ra khỏi phòng, thấy Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi vẫn còn ngồi trong phòng khách, liền chào hỏi hai người họ, sau đó dọn đến một phòng trống khác, tiếp tục đánh chữ.

Nguyễn Tú Hằng vừa đi, trong phòng chỉ còn chàng trai và cô gái là Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai.

Trái tim của Chu Nhược Mai cũng đập thình thịch, tim đập như hươu chạy. Lẽ nào tối nay thật sự muốn động phòng?

“Nhược Mai, em đi tắm trước đi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được.” Chu Nhược Mai lập tức đến tủ tìm một bộ quần áo để thay, sau đó đi vào phòng tắm để tắm.

Hôm nay Lê Vĩnh Thiên cũng tìm thấy mẹ của mình, tâm trạng cũng luôn rất vui vẻ.

Anh đã quyết định rồi, tối hôm nay sẽ cùng Chu Nhược Mai động phòng, để cô sinh con, thỏa lòng mong ước của mẹ, để mẹ sớm ngày được ôm cháu nội!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK