“Lê Uy Long nghe lời Nhược Mai nói như vậy, Nhược Mai cầu xin nó còn không được, anh ra mặt cũng chưa chắc đã được.” Chu Văn Thiệu cũng muốn cứu Chu Phi Dương, nhưng ông ấy cũng không có tự tin nào.
“Mẹ, nhà họ Chu chúng ta chỉ có chút huyết mạch là Phi Dương, nếu như Phi Dương đã chết, nhà họ Chu chúng ta liền tuyệt hậu rồi. Mẹ mau nghĩ ra biện pháp, cứu lấy Phi Dương đi!” Chu Thiệu Huy nói với bà Chu.
Advertisement
“Một hai người cầu xin vô dụng, nếu cả nhà họ Chu chúng ta, toàn bộ đều đến Tinh Nguyệt, cùng nhau cầu xin Lê Uy Long thử xem.” Bà Chu nói.
“Được! Vậy thừa dịp bây giờ còn chưa tới thời gian hành hình, chúng ta mau nhanh đi cầu xin Lê Uy Long đi!” Chu Thiệu Huy nói.
Advertisement
“Đi, tất cả đi đến Tinh Nguyệt!” Bà cụ Chu cũng cảm thấy việc này không nên chậm trễ, lập tức lên đường.
Vì thế, toàn thể người nhà họ Chu lập tức ra cửa, lái xe đi thẳng đến Tinh Nguyệt.
Lê Uy Long vừa trở về biệt thự Tinh Nguyệt từ khách sạn Thiên Long không lâu, người nhà họ Chu liền đã tới Tinh Nguyệt.
Nhưng mà, người nhà họ Chu còn chưa đến gần được biệt thự, chỉ là vừa đi vào giữa sườn núi, đã bị hộ vệ của Lê Uy Long ngăn cản.
“Dừng lại! Nơi này là phủ hộ soái, người không phận sự không thể tới gần!”
Các hộ vệ mạnh mẽ dùng súng chỉa vào người xe nhà họ Chu, buộc bọn họ dừng xe.
Người nhà họ Chu có bao giờ gặp qua loại cảnh tượng này? Đều sợ tới mức lập tức dừng xe.
Sau khi chiếc xe dừng lại ổn định, người nhà họ Chu liền sôi nổi xuống xe.
Bà Chu càng sợ tới mức hai chân đều đang phát run.
“Các người đừng xằng bậy, chúng tôi là người nhà họ Chu, tôi là bà của hộ soái phu nhân.” Bà Chu nơm nớp lo sợ nói.
Những hộ vệ đó cũng không nhận biết được bà Chu, đều đang bán tín bán nghi.
“Các người mau buông súng xuống, lỡ đâu cướp cò, ngộ thương người nhà mẹ đẻ của hộ soái phu nhân của các người, các người sẽ chết không hết tội!” Kim Ngọc cả gan nói.
Những hộ vệ đó cũng không dám dễ dàng buông súng xuống, nhỡ đâu những người này là đặc vụ của địch giả mạo người nhà hộ soái phu nhân, để cho bọn họ vào, vậy liền xong đời.
“Tôi là Chu Văn Thiệu bố vợ của hộ soái, phiền toái các người đi thông báo với hộ soái một chút.” Chu Văn Thiệu nói.
Những người hộ vệ nhìn nhau, có mấy hộ vệ cũng đã nghe nói hộ soái Lê Uy Long là con rể của nhà họ Chu, biết là có chuyện này.
“Các người ở chỗ này theo dõi bọn họ chằm chằm, tôi đi bẩm báo cho hộ soái trước một chút.” Một người hộ vệ nói. Nhỡ đâu những người này thật sự là người nhà họ Chu, chính mình cũng thật sự là đắc tội không nổi.
Chỉ trong chốc lát, tên hộ vệ này liền đã tiến vào biệt thự Tinh Nguyệt, nói với Lê Uy Long: “Báo cáo hộ soái, bên ngoài có một đám người tự xưng người nhà họ Chu, có để cho bọn họ tiến vào hay không?”
Lê Uy Long cùng Chu Nhược Mai nghe nói người nhà họ Chu tới, đều đi ra cửa biệt thự, nhìn trước một chút.
Nhìn thấy những người đó đang bị ngăn ở lưng chừng núi, thật là người nhà họ Chu, Lê Uy Long liền nói: “Bọn họ đúng là người nhà họ Chu, để bọn họ vào đi!”
“Vâng!” Hộ vệ kia lập tức lại chạy xuống.
Đi tới lưng chừng núi, tên hộ vệ kia nói: “Hộ soái có lệnh, để cho bọn họ đi vào!”
Chúng hộ vệ nghe được mệnh lệnh, lập tức để cho người nhà họ Chu đi.
Người nhà họ Chu cũng không dám lái xe lên, tất cả đều đi bộ lên.
Lê Uy Long cùng với Chu Nhược Mai nhìn thấy người nhà họ Chu tới, đi ra ngoài đón chào.
Tuy rằng đã đoạn tuyệt quan hệ với người nhà họ Chu, nhưng mà rốt cuộc cũng đều là người thân.
Đặc biệt là bố vợ Chu Văn Thiệu cũng tới, Lê Uy Long cần phải đi ra ngoài nghênh đón một chút.