“Hơn nữa, hiện tại thị vệ trong Long Cung đã chết sạch, Long Cung không thể không có thị vệ, nếu không cũng sẽ làm cho các đại thần văn võ nghi ngờ.”
“Để không làm cho các đại thần văn võ nghi ngờ người trong điện Thiên Canh chúng ta phải cải trang thành thị vệ Long Cung và để Tổng Giáo Đầu Quan Hồng làm thống lĩnh. Chỉ có làm cho cho quan bay đến thống lĩnh các người giả mạo thị vệ của cậu thì mới không làm người khác nghi ngờ.”
Advertisement
Ngụy Nghiêm sử dụng trấn cửa ải nói ra.
“Người của điện Thiên Canh chúng ta đều là những cực phẩm cao thủ, một thuộc hạ dưới trướng một thống lĩnh thì chúng tôi không cam lòng đâu!” Hình Trai nói.
“Giáo chủ Hình, mặt ngoài là giáo đầu Quan thống lĩnh các người nhưng trên thực tế các người vẫn làm chủ mà! Không phải cậu có thể dùng mê thuật khống chế suy nghĩ hắn sao? Đến lúc đó hắn chỉ là một con rối mà thôi, các người muốn làm gì thì chẳng phải do các người quyết định sao?” Ngụy Nghiêm nói.
Advertisement
“Tôi hiểu được rồi. Tựa như quốc vương của Long Quốc, tuy hắn vẫn là quốc vương của Long Quốc nhưng suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một con rối mà thôi, tất cả đều do Ngụy đại nhân định đoạt.” Hình Trai nói.
“Không sai, chính là đạo lý này.” Ngụy Nghiêm nói.
“Được, vậy chúng ta mau ra ngoài khống chế phi trấn cửa cửa ai luôn.” Hình Trai nói.
Vì thế, mọi người liên tục rời khỏi mật thất.
Ngụy Nghiêm để lại vài người trong mật thất để trông coi quốc vương của Long Quốc.
Dù sao quốc vương của Long Quốc ở trong mật thất cũng không chạy thoát được, hơn nữa quốc vương của Long Quốc đã ăn thuốc của Hình Trai nên Ngụy Nghiêm cũng không lo lắng quốc vương của Long Quốc sẽ chạy trốn một chút nào.
Việc cấp bách là trước hết phải xử lý thi thể trong Long Cung, rửa sạch vết máu, khôi phục Long Cung lại bình thường.
Bản thân là Quan Hồng, thấy bố con Ngụy Nghiêm cùng điện Thiên Canh đắc ý cùng nhau đi ra khỏi mật thất nên biết quốc vương của Long Quốc đã xảy ra chuyện.
“Các người làm gì quốc vương của Long Quốc rồi?” Quan phi nói.
“Chúng tôi chả làm gì quốc vương của Long Quốc cả, chỉ là cho quốc vương của Long Quốc ngủ một chút thôi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Quốc vương của Long Quốc ngủ rồi? Ngụy Nghiêm! Có phải ông đã giết quốc vương của Long Quốc làm ngài ấy bất tỉnh mãi mãi không?” Quan Hồng tức giận hỏi.
“Không có, chúng tôi chỉ có quốc vương của Long Quốc ăn một ít thuốc để ngài ấy nghỉ ngơi một chút thôi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Ngụy Nghiêm! Ông đúng là kẻ phản tặc mà! Ông dám tạo phản thì không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Quan Hồng còn chưa nói xong thì Hình Trai cũng dùng ngón tay bắn ra, một viên thuốc nhỏ bay thẳng vào cổ họng Quan Hồng!
Quan Hồng lập tức sửng sốt định nhổ viên thuốc đó ra thì Hình Trai đã bay đến bóp chặt lấy miệng hắn khiến hắn phải nuốt viên thuốc.
“Anh… Rốt cuộc anh cho tôi ăn cái gì vậy?” Quan Hồng tức giận hỏi.
“Giáo đầu Quan yên tâm, tôi chỉ có anh ăn một viên thuốc ngủ an thần mà thôi.” Hình Trai nói.
Lúc này, Quan Hồng cũng như quốc vương của Long Quốc vừa nãy vậy, anh ta bắt đầu cảm giác được đầu óc choáng váng, ý thức trở nên mơ hồ.
Người trước mắt cũng dần dần xuất hiện ảo ảnh, mờ ảo không rõ ràng.
Một lát sau, Quan Hồng cũng bắt đầu mơ màng chìm vào giấc ngủ.
“Được rồi, Ngụy đại nhân, thuốc cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng trên người Quan Hồng rồi. Nhất thời cũng có thể khống chế suy nghĩ hắn rồi.” Hình Trai nói.
“Tốt lắm! Hiện tại đại gia cũng nhanh chóng bắt kịp thời gian, xử lý hết những thi thể thị vệ và rửa sạch vết máu, sau đó hóa trang thành thị vệ đi!”
“Được!” Toàn thể điện Thiên Canh đồng thanh nói.
Sau đó, mọi người sôi nổi ra tay, bắt đầu khuân vác thi thể và rửa sạch vết máu.
Tuy có rất nhiều thi thể thị vệ nhưng số lượng điện Thiên Canh rất đông đảo nên trời còn chưa lên thì bọn họ đã có thể xử lý xong thi thể.
Vết máu trong Long Cung cũng bị bọn họ rửa sạch, hơn nữa bọn họ còn lau sàn thật khô nữa.
Mấy ngày sau đó người điện Thiên Canh nắm bắt thời gian đi thay quần áo thị vệ, hóa trang thành thị vệ Long Cung và thị vệ thân cận quốc vương của Long Quốc.
Vừa mới hừng đông thì quốc vương của Long Quốc gần như tỉnh lại.
Sau một giấc ngủ dài, đầu óc của quốc vương của Long Quốc trở nên trống rỗng.