Trở về biệt thự Tinh Nguyệt, Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai lập tức đưa Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi vào trong nhà.
Lê Tuyết Tương từng gả vào nhà họ Long, đã nhìn thấy qua nhà lớn sang trọng rồi, cho nên đối với biệt thự Tinh Nguyệt bà ấy cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.
Advertisement
Còn Lê Tịnh Vi từ nhỏ đã chịu khổ cùng với Lê Tuyết Tương, chưa bao giờ được bước vào trong căn biệt thự xa hoa sang trọng như vậy, cô ấy hết nhìn đông lại nhìn tây khắp nơi, ngạc nhiên cực kỳ.
Hôm nay Nguyễn Tú Hằng cũng đến bên ngoài nghĩa trang liệt sĩ để xem buổi lễ truy điệu long trọng và lễ tuyên thệ tràn đầy khí thế hào hùng, cũng nhìn thấy cảnh tượng Lê Vĩnh Thiên hành quyết nhà họ Trần, nhà họ Phan và Chu Phi Dương.
Bởi vì cô ấy chỉ là một tác giả tiểu thuyết trên mạng, chỉ là một người bình thường, cho nên không có tư cách tiến vào trong nghĩa trang liệt sĩ, chỉ có thể ở bên ngoài quan sát.
Advertisement
Đột nhiên cô ấy nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai ngồi xe quân sự rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ, cô ấy không biết Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai muốn đi làm cái gì, cũng không tiện gọi điện thoại hỏi, sợ quấy rầy đến bọn họ.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy quốc vương Long quốc và quan chức văn võ đều rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ, cô ấy cũng trở về biệt thự tiếp tục công cuộc gõ chữ của mình.
Ở trong phòng, cô ấy nghe thấy tiếng xe tiếng người ồn ào huyên náo bên ngoài thì biết Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai đã trở lại rồi.
Có điều, lúc đó cô ấy vẫn còn thiếu năm trăm chữ mới gõ xong một chương, vì thế cũng không đi ra ngoài nhìn xem.
Cô ấy là tác giả chuyên nghiệp, đã đạt đến cảnh giới hai tai không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ. Chỉ cần trời không sụp xuống, cô ấy cũng sẽ không bị việc bên ngoài quấy rầy, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ rồi mới làm chuyện khác.
Sau khi cô ấy gõ đủ một chương rồi, đồng thời đăng tải chương mới xong, lúc này mới đi ra khỏi phòng.
Đi đến phòng khách, Nguyễn Tú Hằng nhìn thấy trong phòng khách có thêm một bác gái gần năm mươi tuổi và một cô bé học sinh mặc đồng phục trường học, cô ấy lập tức mở miệng nói với Chu Nhược Mai: “Nhược Mai, trong nhà khách đến sao cậu không vào nói với tớ một tiếng hả?”
“Không phải là tớ sợ quấy rầy cậu gõ chữ sao? Đây không phải khách mà là người thân.” Chu Nhược Mai nói.
“Người thân? Người thân cái gì?” Nguyễn Tú Hằng không hiểu ra sao cả.
“Vị này là mẹ của tớ, còn đây là em gái của tớ.” Chu Nhược Mai giới thiệu một chút.
Lập tức Nguyễn Tú Hằng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, hỏi: “Cậu tìm được mẹ ruột của cậu rồi à?”
“Không phải, là mẹ của Lê Vĩnh Thiên – Lê Tuyết Tương và em gái của anh ấy Lê Tịnh Vi.” Chu Nhược Mai nói.
Nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên đã tìm được mẹ của anh rồi, mà mẹ ruột của mình vẫn còn chưa tìm được, trong lòng cô ít nhiều cũng cảm thấy hơi buồn phiền.
Nhất thời Nguyễn Tú Hằng hết sức ngạc nhiên, không ngờ rằng Lê Vĩnh Thiên lại tìm được mẹ của mình, hơn nữa còn đem trở về một cô em gái.
“Mẹ, em gái, người này là bạn thân của con, Nguyễn Tú Hằng.” Chu Nhược Mai giới thiệu.
“Cháu chào bác gái ạ, chào em gái Tịnh Vi nhé.” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng chào hỏi thì vẫn không thể thiếu.
“Tú Hằng, chào cháu.” Lê Tuyết Tương nói.
“Chào chị Tú Hằng ạ.” Lê Tịnh Vi cũng tươi cười chào hỏi cô ấy.
“Được rồi, sau này chúng ta đều là người một nhà rồi, mọi người không cần phải khách sáo như vậy.” Lê Vĩnh Thiên lên tiếng.
“Đúng vậy, mọi người đều là người mình, không cần phải quá khách sáo.” Chu Nhược Mai nói.
Lúc này, Lê Tịnh Vi hỏi: “Chị Tú Hằng có khí chất như vậy, chị làm nghề gì vậy ạ?”
“Chị Tú Hằng của em là một nhà văn trên mạng, không đi làm, chỉ ở nhà tập trung viết sách thôi. Cậu ấy giỏi giang hơn người, sách của cậu ấy viết vô cùng nổi tiếng, viết một quyển ‘hot’ một quyển.” Chu Nhược Mai nói.
“Nhược Mai, cậu đừng có khen tớ nữa, tớ sẽ xấu hổ mất.” Nguyễn Tú Hằng hơi ngượng ngùng nói.
“Thì ra chị Tú Hằng lại viết tiểu thuyết trên mạng. Em cũng thích nhất là đọc tiểu thuyết trên mạng đấy ạ.” Lê Tịnh Vi nói.
Sắc mặt của Lê Vĩnh Thiên lập tức đen lại, nói: “Em gái, em đang đi học, không thể xem tiểu thuyết, tránh để ảnh hưởng đến học tập.”
“Từ lúc lên cấp hai em đã thích xem rồi, lớp mười lớp mười một cũng xem không ít, lên lớp mười hai thì em khá ít xem.” Lê Tịnh Vi vội vàng giải thích.
Đối với ông anh trai hộ soái bảo vệ này của mình, cô ấy vẫn vô cùng kính sợ.
“Đọc sách có lợi, xem một chút cũng không sao cả. Đừng nghe anh trai của em nói lung tung. Xem một ít tiểu thuyết có thể nâng cao trình độ sáng tác.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Chị Tú Hằng, sách mà chị viết tên là gì ạ, có thể nói cho em biết không? Nói không chừng em còn xem qua sách của chị rồi đấy.” Lê Tịnh Vi hỏi.