“Bố, đã muộn thế này còn gọi điện thoại cho con có chuyện gì vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
Advertisement
“Có một tin xấu phải nói với con.” Chu Văn Thiệu nói.
“Tin tức xấu gì vậy?” Chu Nhược Mai hỏi.
Advertisement
“Lệ Ngọc và Hoàng Lâm bị kẻ địch bắt mất rồi.” Chu Văn Thiệu nói.
“Cái gì? Tại sao hai người bọn họ lại bị kẻ địch bắt?” Chu Nhược Mai lập tức vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng cô và Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm không hòa thuận với nhau, nhưng cô cũng không hy vọng bọn họ bị kẻ địch bắt được.
“Chúng ta cũng không rõ nguyên nhân cụ thể thế nào. Hai người bọn họ bị bắt ở nhà họ Trần, hơn nữa còn rơi vào tay chủ soái của nước Liệp Ưng là Arnold.” Chu Văn Thiệu nói.
“Bị bắt ở nhà họ Trần sao? Chẳng lẽ bọn họ không hề rút lui khỏi thành phố Đà Lạt sao?” Một lần nữa, Chu Nhược Mai lại kinh ngạc đến ngây người.
“Người nhà họ Trần đã phản bội đất nước đi theo giặc rồi, bọn họ đón tiếp chủ soái quân địch là Arnold vào nhà. Lệ Ngọc và Hoàng Lâm bị Arnold bắt.” Chu Văn Thiệu nói.
Chu Nhược Mai lại kinh hãi, không ngờ được Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm đã rơi vào tay chủ soái Arnold của quân địch!
“Vậy làm thế nào bây giờ?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Bây giờ chỉ có Lê Uy Long có thể cứu được Lệ Ngọc và Hoàng Lâm từ trong tay Arnold ra thôi, con có thể liên lạc với Lê Uy Long, để anh ấy nghĩ cách cứu Lệ Ngọc và Hoàng Lâm ra không?” Chu Văn Thiệu hỏi.
“Anh ấy là hổ soái của Long quốc, bây giờ đang trong lúc chiến tranh, con cũng không liên lạc được với anh ấy.” Chu Nhược Mai nói.
“Con nghĩ cách xem, ngoại trừ Lê Uy Long, cả Long quốc này cũng chẳng ai có thể cứu được Lệ Ngọc và Hoàng Lâm nữa rồi.” Chu Văn Thiệu nói.
“Được rồi, con sẽ nghĩ cách.” Chu Nhược Mai nói.
Tuy rằng cô đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu, nhưng vẫn còn liên hệ máu mủ, thật sự không phải cứ nói cắt đứt là cắt đứt được. Tuy rằng Chu Lệ Ngọc và Chu Hoàng Lâm vẫn luôn gây khó dễ cho cô ở khắp nơi, nhưng mà bây giờ bọn họ rơi vào tay quân địch rồi, cô vẫn sẽ cố hết sức cứu bọn họ về.
“Vậy trước tiên bố không làm con chậm trễ nữa, con mau nghĩ cách xem thế nào.” Chu Văn Thiệu nói.
“Vâng, nếu có tin tức, con sẽ thông báo cho bố.” Chu Nhược Mai nói.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Chu Nhược Mai vô cùng bối rối nói với Nguyễn Tú Hằng: “Tú Hằng, hai em họ của tớ bị chủ soái Arnold của quân địch nước Liệp Ưng bắt mất rồi, bây giờ chỉ có Lê Uy Long mới có thể cứu được họ. Nhưng mà tớ lại không có cách nào liên lạc được với Lê Uy Long, làm thế nào bây giờ?”
“Tại sao hai chị em bọn họ lại rơi vào tay Arnold?” Nguyễn Tú Hằng kinh ngạc hỏi.
“Tớ cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng mà có thể khẳng định được, nhà họ Trần đã phản bội đất nước đi theo quân địch rồi.” Chu Nhược Mai nói.
“Buồn cười, nhà họ Trần thế mà lại chạy sang hàng ngũ địch! Bọn họ đúng là chán sống rồi!” Nguyễn Tú Hằng tức giận nói.
“Trước tiên đừng nói nhiều như vậy, mau mau nghĩ cách xem, làm thế nào liên lạc được với Lê Uy Long đi!” Chu Nhược Mai nói.
“Có thể bảo người đứng đầu những vệ sĩ của chúng ta là Lê Hoa giúp đỡ liên lạc xem. Cho dù anh ta không liên lạc được với Lê Uy Long, anh ta cũng có thể liên lạc được với người bên dưới của Lê Uy Long. Hoặc là để cho Phạm Cương hỗ trợ liên lạc thử xem.” Nguyễn Tú Hằng nói.
“Được, Tú Hằng, cậu thật thông minh, vậy trước tiên tớ bảo Lê Hoa đi liên hệ thử xem.” Chu Nhược Mai nói.
Đúng lúc này Chu Nhược Mai định đi ra ngoài tìm Lê Hoa, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra xem, nhìn thấy chính là Lê Uy Long đang gọi đến!