“Theo tình hình này, nếu tiếp tục kiên trì thì toàn quân chúng ta sẽ bị diệt mất!” Tướng lĩnh kia lại nói.
“Hộ soái Lê sắp đến rồi, chúng ta tuyệt đối không thể để công sức đổ sông đổ biển được. Chỉ cần hộ soái Lê đến là có thể xoay chuyển tình hình chiến đấu. Nếu giờ chúng ta bỏ cuộc, những tướng sĩ đã chết trận của chúng ta sẽ hy sinh vô ích! Dù chỉ đánh còn lại một binh một tốt, cũng tuyệt đối không thể từ bỏ trận địa được!” Trương Minh Lương nói.
“Vâng!” Tướng lĩnh thấy Trương Minh Lương thề sống chết phải bảo vệ trận địa cũng không dám khuyên nữa, đành phải chấp hành.
Advertisement
Lê Uy Long dẫn theo hơn mười vạn binh mã hành quân thần tốc, lúc này đã vòng đến phía sau quân địch.
“Các tướng sĩ, lại đến lúc mọi người kiến công lập nghiệp, giết địch báo quốc rồi. Giết!” Lê Uy Long cầm thần kiếm Tiểu Thính Vũ Lâu trong tay, hạ lệnh.
Hơn mười vạn tướng sĩ lập tức như mãnh hổ xuống núi, từ phía sau đánh đến phía quân địch đang tấn công vào phòng tuyến thứ hai ở phía Bắc.
Advertisement
Quân địch hoàn toàn không ngờ được binh mã của Lê Uy Long lại đánh từ sau lưng, bị đánh đến mức không kịp trở tay.
Hàn Hồ nằm trong đám binh mã, biến nhục nhã sau đó liền dũng cảm, càng thêm quyết chí tiến lên, thấy chết không sờn, xông lên chiến đấu như không muốn sống.
Khi quân địch Sư Quốc kịp phản ứng lại thì đã thương vong mấy vạn binh.
Chủ tưởng của Sư Quốc thấy trước mặt sau lưng đều có địch, chỉ có thể chia quân làm hai đường. Một đường ngăn chặn binh mã của Lê Uy Long, đường còn lại tiếp tục tấn công vào phòng tuyến thứ hai của phía Bắc.
Tướng sĩ Long Quốc chiến đấu anh dũng ở phòng tuyến thứ hai thấy trận doanh của quân địch rối loạn, đều không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.
“Các tướng sĩ, hộ soái Lê đã đánh vào phía sau quân địch rồi, chúng ta một trước một sau phối hợp với hộ soái Lê đánh cho quân địch không còn một mảnh giáp!” Trương Minh Lương thấy trận doanh phía sau quân địch đại loạn, lập tức biết được là binh mã của Lê Uy Long đã đánh đến.
Trước đó anh cũng không nói với tướng sĩ của mình là Lê Uy Long sẽ dẫn theo đại quân vòng đến phía sau địch, bởi vì lo lắng sẽ có người tiết lộ sách lược của Lê Uy Long.
Mãi cho đến khi Lê Uy Long đã đánh đến phía sau địch anh mới dám nói ra.
Tướng sĩ phía Bắc biết Lê Uy Long, hộ soái số một bảo vệ Long Quốc dẫn theo binh mã tập kích bất ngờ vào phía sau địch, sĩ khí nhất thời dâng cao.
Cuối cùng thì chiến thần số một Long Quốc Lê Uy Long bọn họ kính ngưỡng trong lòng đã đến rồi!
Chiến tranh, sĩ khí là điều vô cùng quan trọng. Tinh thần của binh sĩ vừa nâng cao thì có thể tăng sức chiến đấu, khiến kẻ địch sợ hãi.
Do Lê Uy Long đánh bất ngờ từ sau lưng, quân địch bị ép chia làm hai ngả, binh lực dùng để tấn công vào phòng tuyến thứ hai giảm đi một nửa, áp lực bên phía Trương Minh Lương liền giảm đi.
Cộng thêm giờ phút này tinh thần của tướng sĩ phía Bắc nâng cao, ai ai cũng giết đỏ cả mắt. Quân địch Sư Quốc tấn công vào phòng tuyến thứ hai đều bắt đầu sợ hãi.
“Các anh em, thời khắc báo thù rửa hận cho tướng sĩ đã hy sinh của chúng ta đến rồi, giết cho tôi, giết!” Trương Minh Lương lại tức giận hét lên.
Nghe thấy tiếng hét của hộ soái khu vực phía Bắc, tướng sĩ phía Bắc càng anh dũng giết địch hơn.
Trước đó bọn họ vẫn luôn bị quân địch Sư Quốc điên cuồng đánh giết, bên cạnh có rất nhiều chiến hữu chết trận sa trường, trong lòng bọn họ đều nghẹn một bụng khí, tràn đầy thù hận.
Lúc này, chính là lúc bọn họ báo thù rửa hận cho những anh em đã chết của mình, ai nấy đều điên cuồng giết địch.
Binh mã của Lê Uy Long cũng như sói như hổ, mạnh như vũ bão, dễ như trở bàn tay đánh cho quân địch gào khóc thảm thiết.
“Binh mã của Long Quốc này dũng mãnh như thần, rốt cuộc chủ soái của bọn chúng là ai?” Chủ tướng của quân Sư Quốc dùng kính viễn vọng thấy binh mã của mình bị binh mã Long Quốc giết cho quân lính tan rã, khó hiểu hỏi.
“Hình như là binh mã của Lê Uy Long, hộ soái số một của Long Quốc!” Một phó tướng quân địch cũng dùng kính viễn vọng quan sát tình hình chiến đấu, sau đó đưa ra kết luận.
“Gì cơ? Thế mà lại là binh mã của Lê Uy Long ư?” Chủ tướng quân địch vừa nghe thấy cái tên Lê Uy Long này, lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy, ngoài binh mã của Lê Uy Long thì Long Quốc không có binh mã dũng mãnh như thần thế này!” Phó tướng quân địch lên tiếng.
“Cớ sao lại chắc chắn là binh mã của Lê Uy Long chứ?” Chủ tướng quân địch không muốn tin Lê Uy Long thực sự đã đến, lại hỏi.
“Bởi vì tôi nhìn thấy trên cờ của một nhóm binh mã trong đám binh mã này có viết đoàn Hổ Bôn. đoàn Hổ Bôn chính là một trong át chủ bài của Lê Uy Long!” Phó tướng quân địch giải thích.
Chủ tướng nghe vậy lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Sau khi biết được thật sự là Lê Uy Long, hộ soái số một của Long Quốc đến, tay cầm kính viễn vọng của hắn ta có hơi run rẩy.
Hắn ta nằm mơ cũng không thể ngờ được, đối thủ của mình lại là Lê Uy Long, hộ soái số một Long Quốc nghe danh đã khiến người ta sợ mất mật.
Trước đó hắn ta cũng nghĩ đến sau khi Lê Uy Long cứu được Long Chủ Long Quốc ra thì sẽ chính diện đến chi viện cho phòng tuyến thứ hai của phía Bắc. Chỉ có điều hắn ta không ngờ được anh sẽ vòng qua phía sau hắn ta, đánh cho hắn ta một cái trở tay không kịp.
“Mau xin chi viện đi, để trụ sở chính phái binh mã đến chi viện cho chúng ta, chúng ta cũng làm một kích trước sau có địch, bao vây binh mã của Lê Uy Long bên trong tiêu diệt!” Chủ tướng quân địch lo lắng nói.
Hắn ta cũng coi như là chủ tướng trải qua trăm cuộc chiến đấu nhưng lại không vì nghe thấy uy danh của Lê Uy Long mà bị dọa cho không biết làm sao. Mà là nghĩ đến hắn ta cũng làm một lần tấn công từ hai mặt.
“Vâng!” Phó tướng quân địch lập tức đi gọi điện thoại cầu cứu chi viện của trụ sở chính Sư Quốc.