“Liệt Ưng Quốc âm thầm điều mười vạn quân lính tinh nhuệ vào Lang quốc chuẩn bị hợp sức với Lang quốc tấn công từ phía tây.”
Advertisement
“Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc sẽ tập hợp binh lính ở một chỗ chuẩn bị tấn công cổng lớn phía nam chúng ta, bây giờ họ đã khởi hành rồi, đang hướng về phía khu vực biển phía nam của chúng ta và từ từ tiến đến gần.”
Phó sĩ quan một hơi nói hết những tin tức mình biết, Liệt Ưng Quốc và Cự Hùng Quốc quá phô trương rồi, những đặc công của Đại Long tất nhiên là biết được rồi.
Advertisement
Khuôn mặt Lê Uy Long trở nên rất nghiêm trọng, anh không sợ họ tấn công chính diện từ phía nam, chỉ sợ phía đông và phía tây không chống nổi sự tấn công của kẻ thù thôi.
Biên giới bây giờ đang đầy nguy cơ, nếu khi khu vực phía đông hoặc phía tây không giữ được thì sẽ hình thành cục diện bị kẻ thù tấn công thì nhiều phía.
Bây giờ phía đông đã điều đi một đội binh lính chủ lực đến khu vực biển phía nam rồi, thực lực cũng bị giảm sút đáng kể, khu vực phía tây thì mình lại không thể đến đó trấn giữ, nếu bị đội binh lính tinh nhuệ của Liệt Ưng Quốc và Lang quốc hợp sức tấn công thì cực kỳ nguy hiểm.
“Tổng đốc, Đại Long của chúng ta bây giờ thật sự bị bao vây bởi tứ phía đó!” Người phó sĩ quan kia nói.
“Tôi biết rồi, cậu lui xuống đi!” Lê Uy Long nói.
“Vâng!” Người phó sĩ quan lập tức lui xuống.
Lúc này, Hổ Soái trấn nam Trần Kiệt hỏi: “Tổng đốc, Đại Long chúng ta bây giờ bị bao vây tứ phía, chúng ta phải ứng phó thế nào đây?”
“Khu vực chiến đấu ở Trung Nguyên đang điều qua đây một trăm ngàn binh lính, chẳng phải vẫn còn một nửa đang trên đường đến đây sao? Lập tức gọi cho Hổ Soái trấn trung Lưu Thiên Du bảo ông ta hãy đưa ba mươi ngàn binh lính đang trên đường đến qua phia tây, ba mươi ngàn qua phía đông.” Lê Uy Long nói.
Những chuyện trên chiến trường thay đổi khôn lường, cần phải tùy cơ ứng biến.
“Đưa sáu mươi ngàn binh lính qua đó thì chỉ còn lại bốn mươi ngàn binh lính có thể tiếp viện cho khu vực phía nam của chúng ta rồi. Khu vực phía nam của chúng ta phải đối diện với quân chủ lực của kẻ địch, tới lúc đó e là sẽ rất khó khăn đấy!” Trần Kiệt nói.
“Khu vực phía nam của chúng ta vốn có không ít binh lính, bây giờ có thêm bốn mươi ngàn quân cứu viện thì đủ rồi, nếu như khu vực phía đông hoặc phía tây bị công phá thì Đại Long sẽ ở trong thế bị động.” Lê Uy Long nói.
“Đúng vậy, để chắc chắn hơn, chúng ta có thể bảo Hổ Soái trấn trung Lưu Thiên Du điều thêm binh lính từ khu vực chiến đấu ở Trung Nguyên đến cứu viện thêm!” Trần Kiệt nói.
“Không được, khu vực chiến đấu Trung Nguyên là trung tâm của Đại Long chúng ta, phụ trách sự an toàn của Quốc Tây, bây giờ Long Chủ lại đi đến phía bắc chứ không có ở Quốc Tây, Quốc Tây vốn dĩ đã trống vắng rồi, không thể điều thêm binh lính nữa.” Lê Uy Long nói.
“Được, vậy thì cứ làm thêm những gì anh nói.”
Trần Kiệt lập tức truyền đạt mệnh lệnh của Lê Uy Long cho Lưu Thiên Du, bảo ông ta hãy điều ba mươi ngàn binh lính đang trên đường đi đến phía tây, ba mươi ngàn sẽ đến phía đông.
Mặc dù Lưu Thiên Du là Hổ Soái trấn trung, trấn giữ Quốc Tây và các vùng ngoại ô, nhưng Lê Uy Long là Hổ Soái trấn quốc số một của Đại Long, vả lại tổng đốc của trận chiến lần này do đích thân Long Chủ ra lệnh nên ông ta phải nghe theo mệnh lệnh của Lê Uy Long.
Nhận được mệnh lệnh của Lê Uy Long, Lưu Thiên Du ra lệnh cho trăm ngàn binh lính đang đi trên đường rút ba mươi ngàn quân đến phía tây, rút thêm ba mươi ngàn đến phía đông.
Hổ Soái trấn giữ phía tây Giang Chấn Vũ và tham mưu Lưu Bảo Kim biết chuyện Liệt Ưng Quốc hợp sức với Lang quốc chuẩn bị tấn công phía tây bèn làm công tác chuẩn bị để ứng chiến.
Hổ Soái phía đông Dương Tuấn Vũ nghe tin Cự Hùng Quốc hợp sức với Khâu Dẫn Quốc chuẩn bị tấn công phía đông cũng chuẩn bị công tác ứng chiến.
Đợi sau khi Trần Kiệt truyền đạt mệnh lệnh xong xuôi thì Lê Uy Long mới nói: “Trận chiến sắp diễn ra rồi, ngày mai tôi sẽ đích thân thống lĩnh binh lính ở Quốc Hòa.”
Trần Kiệt nghe xong bèn kinh ngạc khuyên nhủ: “Tổng đốc, Quốc Hòa là thành phố đầu tiên chịu sự tấn công của kẻ thù đó, nguy hiểm lắm, anh không thể đến đó!”