Advertisement
“Tổ đặc công Shadow là bộ phận tình báo thần bí nhất Long quốc. Nếu bọn họ điều tra ra thân phận của Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn, từ đó truy ra việc chúng ta đã thành lập điện Thiên Càng, vậy thì xong đời rồi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Ổ Hư Minh và Tuân Vô Hàn là người trong võ lâm, không có chứng minh thư, bọn họ chắc chắn không thể tra ra được được.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
Advertisement
“Vậy nếu Triệu Đình Vũ nói cho bọn họ biết, Ổ Hư Minh cùng Tuân Vô Hàn là người của điện Thiên Càng thì sao?” Ngụy Nghiêm nói.
“Cho dù Triệu Đình Vũ biết bọn họ là người của điện Thiên Càng, thì bọn họ cũng không thể tìm ra nơi ẩn náu của điện Thiên Càng.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Tổ đặc công Shadow là một nơi thần thông quảng đại, chỉ cần có một chút dấu vết, bọn họ chắc chắn sẽ điều tra ra và truy tìm đến điện Thiên Càng chính là do chúng ta thành lập. Nếu để cho Quốc vương của Long quốc và Lê Vĩnh Thiên phát hiện ta chúng ta đã âm thầm thành lập điện Thiên Càng, vậy nhà họ Ngụy chúng ta sẽ bị nghi ngờ có mưu đồ tạo phản. Đến lúc đó cả nhà họ Ngụy chúng ta đều bị xử chém thì cũng không phải là một chuyện không có khả năng.” Ngụy Nghiêm nói.
Ngụy Nguyên Tùng nghe Ngụy Nghiêm nói một cách nghiêm trọng như vậy, cũng bị dọa cho không nhẹ. Cậu ta vội vàng nói: “Bố, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Con đã quá ý khinh địch rồi. Hiện tại bố cũng không biết phải làm sao bây giờ.” Ngụy Nghiêm nói.
“Con cũng không cách nào để dự đoán được người của tổ đặc công Shadow sẽ ở trong phòng bệnh của Triệu Đình Vũ. Nếu con biết chuyện này từ sớm thì con đã trực tiếp phái những cao thủ giỏi nhất của điện Thiên Càng đi rồi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể hy vọng anh em Triệu Đình Vũ không nói ra chuyện điện Thiên Càng mà thôi.” Ngụy Nghiêm nói.
“Nếu không, con lại phái cao thủ giỏi nhất của điện Thiên Càng đến bệnh viện quân đội Thành phố Đà Lạt để tiêu diệt hai anh em Triệu Đình Vũ. Chỉ cần hai anh em này chết thì bọn họ sẽ không thể nói chuyện điện Thiên Càng ra. ”
“Bây giờ đã quá muộn rồi. Nếu bọn họ muốn nói, bọn họ cũng đã nói rồi. Hiện tại tổ đặc công Shadow khẳng định đã làm tốt công tác phòng bị, chờ chúng ta phái người đi tự đầu hàng. Sau đó bọn họ sẽ bắt sống người để bức hỏi ra nơi ẩn náu của điện Thiên Càng.” Ngụy Nghiêm nói.
“Nếu không, chúng ta thừa dịp hiện tại chuyện này còn chưa bị bại lộ, đêm nay lập tức đánh vào Long cung, liền giết vào Long cung, phát động cuộc đảo chính này đi.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Không được! Hiện tại Quốc vương của Long quốc đã triệu tập nam đại hộ soái của Long quốc vào cung, ngày mai sẽ tổ chức một cuộc họp giữa các Hộ soái của Long quốc. Mà lúc này, năm đại Hộ soái đã tập trung tại Long cung, vì vậy đây chính là thời điểm không thích hợp nhất để phát động một cuộc đảo chính.” Ngụy Nghiêm nói.
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy rốt cuộc phải làm sao bây giờ?” Ngụy Nguyên Tùng đã bó tay, không nghĩ ra được kế sách nào khác.
“Bây giờ chỉ có thể yên tĩnh xem xét tình hình. Phải giám sát chặt chẽ động thái của tổ đặc công Shadow, một khi bọn họ có khả năng truy tìm đến nơi ẩn náu của điện Thiên Càng, chúng ta phải lập tức ứng phó.” Ngụy Nghiêm nói.
“Được, con sẽ phái người giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của tổ đặc công Shadow.” Ngụy Nguyên Tùng nói.
Lúc này, con trai cả của Ngụy Nghiêm, Ngụy Nguyên Trác cũng bắt đầu báo cáo với Ngụy Nghiêm về thành tích của mình: “Bố, tối qua Trương Cường đã bị người của chúng ta gi3t chết.”
“Được rồi! Nguyên Trác, con đã làm rất tốt! Cử con đi làm việc, bố cảm thấy rất yên tâm.” Ngụy Nghiêm nói.
“Cảm ơn bố đã khen ngợi.” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Nguyên Tùng, con phải đi theo học hỏi anh cả của mình nhiều hơn. Làm chuyện gì cũng phải bình tĩnh một chút, chỉ có như vậy mới có thể làm nên chuyện lớn.” Ngụy Nghiêm nói.
“Đúng vậy, bố dạy phải. Con nhất định sẽ học hỏi thêm nhiều điều từ anh cả.” Tuy ngoài miệng Ngụy Nguyên Tùng nói như vậy, nhưng trong lòng cậu ta lại cảm thấy cũng rất không phục.
…
Ngày hôm sau, khi Lê Vĩnh Thiên vừa mới rời giường thì anh đã nhận được điện thoại của Trương Minh Nguyệt.
Nhìn thấy là Trương Minh Nguyệt gọi điện thoại tới, Lê Vĩnh Thiên lập tức biết nhất định là cô ta có chuyện tương đối quan trọng phải báo cáo với mình.
“Tổ trưởng Trương, có chuyện gì vậy?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Hộ soái, tối hôm qua có thích khách đến bệnh viện quân đội ám sát Triệu Đình Vũ.” Trương Minh Nguyệt nói.
“Vậy Triệu Đình Vũ thế nào rồi?” Lê Vĩnh Thiên có chút lo lắng hỏi. Triệu Đình Vũ đã từng cứu vợ và mẹ của anh, cho nên anh ta chính là ân nhân của anh. Nếu anh ta mà xảy ra chuyện, vậy thì anh sẽ không có cơ hội để báo đáp ơn nghĩa này của anh ta.
“Tối hôm qua, đúng lúc tôi cũng đi thăm Lại Nhị, cho nên hai tên thích khách đó đều bị tôi và Diệp Hoài đánh đến mức bỏ chạy. Sau đó bị chúng tôi bắn chết, Triệu Đình Vũ không sao.” Trương Minh Nguyệt nói.