Triệu Khánh Ngọc ngã trên mặt đất, lúc nãy còn tưởng rằng anh trai mình chết chắc rồi, nhưng cô ấy cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ những người mặc đồ đen này lại lần lượt bị bắn ngã xuống đất.
Những đặc công của Liệt Ưng Quốc kinh nghiệm chiến đấu đầy mình nhưng lại bị Trương Minh Nguyệt bắn chết trong nháy mắt. Một là do họ bất ngờ, không kịp phòng bị, hai là do tốc độ bắn súng của Trương Minh Nguyệt quá nhanh, khiến bọn họ không kịp phản ứng.
Tài thiện xạ của Trương Minh Nguyệt rất chính xác, không những bắn chết mà còn bắn trúng chỗ hiểm.
Lúc này, chỉ còn lại tên cầm đầu của đám đặc công của kẻ địch. Anh ta nhất thời bị dọa cho kinh sợ khi thấy quân lính của mình bị bắn chết chỉ trong tích tắc, đồng thời cũng nhận ra có người đột ngột xông vào.
Vì vậy, anh ta lập tức quay lại, di chuyển nòng súng.
Ngay khi quay lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo trắng, quần đen, vẻ ngoài xinh đẹp nhưng biểu cảm lại lạnh lùng, đang cầm một khẩu súng ngắm thẳng vào anh ta.
“Bằng! Bằng!”
Hai tiếng súng cùng lúc vang lên.
Advertisement
Tên cầm đầu của đám đặc công của kẻ địch chưa kịp nổ súng thì đã bị bắn rồi.
Trương Minh Nguyệt đã nổ súng trước.
Tên đứng đầu đám đặc công của quân địch bị bắn vào trán và tim.
Cả hai phát súng đều trí mạng!
Lúc này, Triệu Đình Tuy đã ngã khụy trên mặt đất, nhìn thấy Trương Minh Nguyệt đang cầm súng, bước từng bước. Để đề phòng có người chưa chết hẳn, cô ta phải dùng súng bắn từng người nằm trên mặt đất.
Triệu Đình Tuy và Triệu Khánh Ngọc chưa bao giờ gặp Trương Minh Nguyệt, cũng không biết cô ta là ai, nhưng thấy cô ta đến cứu mình, chứng tỏ cô ta là người Long Quốc.
Advertisement
Lúc này, Triệu Đình Tuy cũng không còn thời gian để nói chuyện với Trương Minh Nguyệt, mà chạy lại cởi dây trói cho Triệu Khánh Ngọc trước.
Sau khi Triệu Đình Tuy cởi dây trói Triệu Khánh Ngọc, anh ta chắp hai tay, nói với Trương Minh Nguyệt: “Cảm ơn cô đã giúp đỡ!”
Tuy nhiên, Trương Minh Nguyệt bất ngờ chĩa súng vào trán Triệu Đình Tuy, khẽ nói: “Không được nhúc nhích!”
Sự thay đổi đột ngột này khiến Triệu Đình Tuy sững sờ trong giây lát, tự hỏi tại sao cô gái lạnh lùng này lại chĩa súng vào mình.
Triệu Khánh Ngọc cũng hết sức kinh hãi khi nhìn thấy tình hình như vậy.
“Cô gái, chúng ta cùng một phe mà, tại sao cô lại chĩa súng vào chúng tôi?” Triệu Đình Tuy nói.
“Vừa rồi rõ ràng anh muốn đi bắt cóc Hổ Soái phu nhân, tôi tuyệt đối không thể tha cho anh!” Trương Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy vậy, Triệu Đình Tuy lại sửng sốt, không ngờ vừa rồi để cứu em gái, anh ta đã giả vờ đồng ý với kẻ địch sẽ đi bắt cóc Chu Nhược Mai, mà cô ta lại tưởng là thật. Làm thế nào để giải thích rõ ràng chuyện này đây?
Lúc nãy Trương Minh Nguyệt đang theo dõi những người cầm đầu vụ rắc rối ở trên đường thì đột nhiên thấy Triệu Khánh Ngọc bị bắt vào xe, sau đó, Triệu Đình Tuy lại lên xe của đặc công đối phương. Cô ta lập tức lái xe đến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Để không làm kinh động người của quân địch, cô đã đậu xe ở đằng xa, rồi lặng lẽ bước đến ngôi nhà dân này.
Vì cô ta đến một mình, mà bên trong có hơn chục tên địch nên cô ta cũng không vội ra tay. Hơn nữa cô ta còn muốn ở bên ngoài để chờ đợi thơi cơ, đồng thời nghe lén xem đám người đặc công này của kẻ địch muốn làm gì.
Từ cuộc nói chuyện giữa tên cầm đầu đám đặc công của kẻ thù và Triệu Đình Tuy, Trương Minh Nguyệt đã biết được rằng kẻ thù muốn lợi dụng Triệu Khánh Ngọc để uy hiếp, ép Triệu Đình Tuy bắt cóc Hổ Soái phu nhân. Mà rõ ràng Triệu Đình Tuy đã đồng ý.
Sau đó, khi Triệu Đình Tuy đang chiến đấu với kẻ thù, thì Trương Minh Nguyệt đã nhân cơ hội đó xông vào, gi3t chết kẻ thù một cách bất ngờ.
Nhưng cô ta đã nghe được rằng Triệu Đình Tuy rõ ràng đã đồng ý với kẻ địch, muốn đi bắt cóc Chu Nhược Mai.
Dám cả gan bắt cóc Hổ Soái phu nhân, đó chính là phản quốc và đầu hàng kẻ thù, nhất định phải chết!
Vì vậy, Trương Minh Nguyệt đã chĩa súng vào trán Triệu Đình Tuy, chuẩn bị tiễn anh ta lên đường.
“Chị à, anh trai em là người tốt, anh ấy nhất định không phải thực sự đi bắt cóc chị Nhược Mai đâu, xin chị hãy thả anh trai em ra.” Triệu Khánh Ngọc vội vàng thay anh trai mình cầu xin.
“Đúng vậy, vừa rồi tôi chỉ là đang đối phó với kẻ thù, kéo dài thời gian để tìm cơ hội ra tay cho nên cố tình đồng ý với bọn họ. Cho dù có chết, tôi cũng sẽ không bắt cóc Chu Nhược Mai!” Triệu Đình Tuy cũng vội vàng giải thích.
“Làm sao anh có thể khiến tôi tin là anh cố ý lừa bọn họ đây?” Trương Minh Nguyệt cũng không biết suy nghĩ thực sự của Triệu Đình Tuy lúc đó như thế nào, nên cũng không phân biệt được những gì anh ta nói là thật hay giả nữa.
“Tôi không có cách nào để chứng minh cả! Lòng trung thành của tôi với Chu Nhược Mai có trời đất chứng giám, mặt trăng, mặt trời cũng có thể soi rõ!” Triệu Đình Tuy nói.
Bởi vì Trương Minh Nguyệt đang chĩa súng về phía anh ta nên anh ta không dám di chuyển, bởi vì vừa rồi anh ta cũng đã được chứng kiến tốc độ nổ súng của Trương Minh Nguyệt quá nhanh nên anh ta biết rằng mình phải nhanh hơn viên đạn của cô ta.
“Đừng nhiều lời nữa, nếu như anh không có cách nào chứng minh thì chỉ có một con đường duy nhất là chết!” Trương Minh Nguyệt không chút cảm xúc nói.
“Tôi thật sự là bị vu oan mà! Chị Nhược Mai đối xử rất tốt với tôi, Triệu Đình Tuy tôi nhất định sẽ không làm ra những chuyện vong ơn phụ nghĩa như vậy, tôi tuyệt đối cũng sẽ không phản bội nước Đại Long.” Triệu Đình Tuy nói.
“Đúng vậy, em tin anh trai của em lúc nãy là bởi vì cứu em mà cố tình lừa kẻ địch. Không phải vừa nãy anh trai của em cũng quyết liều mạng với bọn chúng đó sao? Anh ấy không có bất kỳ hành động nào muốn bắt cóc chị Nhược Mai cả, chị không thể giết người vô tội như vậy được!” Triệu Khánh Ngọc cũng sốt ruột giải thích giúp anh trai.
Trương Minh Nguyệt nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói của hai anh em họ cũng có lý.
Nhất là vừa nãy Triệu Khánh Ngọc thà chết cũng không chịu khuất phục, cô liều mạng đấu với kẻ địch, dù có chết cũng không muốn anh trai mình bắt cóc Chu Nhược Mai. Chuyện này khiến cô ta càng thêm tin rằng hai anh em họ chắc sẽ không phải là người phản quốc mà đi đầu quân cho địch.
“Hôm nay tạm thời tha cho anh một mạng, mong rằng anh biết tự lượng sức mình, sau này nếu như anh có ý định phản bội lại nước Đại Long, nếu anh dám có ý đồ bất lợi với vợ hổ soái, tôi nhất định sẽ không tha cho anh!” Trương Minh Nguyệt nói xong liền thu súng lại rồi quay người rời đi.
Trương Minh Nguyệt vừa rời đi, Triệu Đình Tuy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Khánh Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Anh, anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Lúc này Triệu Đình Tuy vẫn còn có chút kinh hãi, vừa rồi suýt chút nữa anh ta đã chết trong tay người phụ nữ đó.
Đến tận bây giờ anh ta cũng không biết người phụ nữ xinh đẹp giết người không chớp mắt ban nãy kia tên là gì và là người như thế nào.
“Nếu như đã không sao rồi thì chúng ta mau rời khỏi đây thôi, em sợ lắm.” Triệu Khánh Ngọc không khỏi kinh sợ khi nhìn thấy vô số xác chết nằm trên vũng máu.
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi!” Triệu Đình Tuy vừa nói xong liền nắm tay em gái rồi bước ra khỏi căn nhà.
Đến tối, những tên cầm đầu gây rối vẫn đang tổ chức kích động quần chúng nhân dân phản đối Lê Uy Long lên làm Tổng đốc, hơn nữa khí thế của bọn chúng càng lúc càng lớn mạnh.
Còn các đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm sau một ngày điều tra đã nắm được đặc điểm nhận dạng của những tên cầm đầu.
Trương Minh Nguyệt bắt đầu ra lệnh cho các thành viên của tổ đặc công Bóng Đêm ngay lập tức phải xử lý những kẻ phản bội cầm đầu gây rối kia, không để cho tình hình càng phức tạp thêm nữa.
Đồng thời cũng phải bắt sống một số tên rồi ép chúng khai ra kẻ thao túng đứng đằng sau.
Nhận được lệnh, các thành viên của tổ đặc công Bóng Đêm cùng chia nhau ra hành động, họ lần lượt trà trộn vào đám đông gây rối kia rồi bắt đầu ám sát những tên cầm đầu.
Toàn bộ những đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm đều rất thành thạo nhiều thủ đoạn ám sát, giết người mà không để lại dấu vết gì.
Trong phút chốc, thi thể của những tên cầm đầu gây rối xuất hiện tràn lan trên đường phố của thành phố Quốc Hòa, bọn chúng đều chết một cách khó hiểu!
Những người dân tụ tập lại để chửi mắng Lê Uy Long, nhìn thấy những tên cầm đầu chết trên đường phố một cách kỳ lạ đều vô cùng hoảng sợ và lo lắng, sao lại dám gây chuyện ngay trên đường phố chứ?
Cuối cùng bọn họ cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề, dám xúc phạm tướng năm sao của nước Đại Long thì quả thật là chán sống rồi!
Tướng năm sao của nước Đại Long, làm sao lại có thể để cho đám dân rác rưởi này sỉ nhục được?
Bọn họ đều cảm thấy hóa ra cái chết lại đến cận kề như vậy, tất cả đều sợ hãi mà lũ lượt chạy về nhà để trốn.
Lúc này, tại một nơi hoang vắng.
Trương Minh Nguyệt đứng một mình dưới ánh trăng mờ mờ với tư thế ngẩng cao và sắc mặt không chút biểu cảm.
Một lúc sau, có vài chiếc xe Porsche phóng tới và dừng lại bên cạnh Trương Minh Nguyệt.
Ba tên cầm đầu gây rối bị các đặc công của tổ đặc công Bóng Đêm bắt giữ và bị áp tải ra khỏi xe, rồi bị dẫn đến trước mặt Trương Minh Nguyệt.
Phải giữ lại ba tên cầm đầu này để ép chúng khai ra kẻ thao túng đứng đằng sau.
Ba tên cầm đầu bị đưa đến nơi hoang vu heo quạnh không một bóng người này, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Bọn chúng đều không biết bản thân rốt cuộc đã phạm phải tội gì, tại sao lại bị đưa đến nơi hoang vắng này.
Cảm giác ấy khiến bọn chúng cảm thấy bản thân như thể đã bị áp giải đến nơi hành quyết vậy.
Nhìn thấy Trương Minh Nguyệt trông giống như một kẻ sát nhân, bọn họ lại càng bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
“Rốt cuộc là ai đã ra lệnh cho các anh đi gây chuyện?” Ánh mắt Trương Minh Nguyệt sắc như đao, cô ta lạnh lùng nói.