“Mau bảo vệ Long chủ!”
Ngụy Nghiêm thấy tình hình không ổn liền lập tức hô to ra lệnh cho mọi người.
Các vị quan chức nghe thấy thấy mệnh lệnh của ông ta liền nhanh chóng tạo thành vòng vây tiến lên trước bảo hộ chặt chẽ Long chủ ở phía sau.
Tình hình lúc này làm mọi người có mặt đều có phần sửng sốt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Lê Uy Long, anh…anh..đừng qua đây!”
Một vị quan chức run rẩy nói.
“Lê Uy Long, anh như vậy là phạm tội mưu sát Long chủ chỉ có con đường chết! Tôi khuyên anh hãy mau bỏ dao xuống, có gì chúng tôi còn nể tình xem xét tội trạng của anh.”
Một vị quan chức khác tức giận hét lên.
Advertisement
Lê Uy Long lộ rõ vẻ mặt khó hiểu, anh chẳng phải vừa rời khỏi một thời gian rồi mới quay trở về hay sao?
Tại sao bây giờ anh lại trở thành kẻ phạm tội rồi chứ?
“Tôi đã phạm tội gì chứ?”
Lê Uy Long bối rối hỏi.
“Lê Uy Long, anh bày ra kế hoạch ám sát Long chủ thất bại, hiện tại là anh muốn trực tiếp ra tay mưu sát ngài ấy có phải không?”
Ngụy Nghiêm nói.
“Ngụy Nghiêm, ông đừng ngậm máu phun người, ông có bằng chứng gì mà nói tôi có ý định mưu sát Long chủ?”
Advertisement
Lê Uy Long hỏi.
“Cậu cầm cây kiếm sắc bén đó hừng hực tiến về phía Long chủ, đó không gọi là mưu sát chứ còn là gì nữa?”
Ngụy Nghiêm mạnh miệng đáp lại.
“Tôi thân là hộ soái bảo vệ đất nước, luôn luôn đều có thể mang theo kiếm đến gặp Long chủ.”
Lê Uy Long vừa nói vừa tiếp tục bước tới.
“Lê Uy Long có ý đồ mưu sát Long chủ, mau tập trung bảo vệ ngài ấy!”
Ngụy Nghiêm lại hét lên.
Tất cả các vị quan chức lập tức bao vây chắn trước người Long chủ không một kẽ hở.
Lúc này, Long chủ rốt cuộc cũng không nhịn không nổi nữa liền tức giận hét lên.
“Bảo vệ cái gì ở đây chứ? Tất cả các người mau cút hết cho tôi!”
Tất cả các vị quan chức đều nghe vậy liền nhất thời sửng sốt.
“Long chủ, Lê Uy Long có ý đồ muốn giết ngài, ngài còn muốn tha cho cậu ta sao?”
Ngụy Nghiêm khó hiểu lên tiếng.
“Lê Uy Long chỉ là cầm kiếm tới gặp tôi có việc muốn nói mà thôi, các người sao lại nháo thành một trận ầm ĩ như thế?”
Long chủ lộ rõ vẻ mặt không hài lòng.
“Long chủ, Lê Uy Long rõ ràng là bởi vì ám sát thất bại nên mới đến đây trực tiếp để mưu sát ngài, Long chủ không nên coi thường cậu ta!”
Ngụy Nghiêm nói.
“Nếu Lê Uy Long quả thực muốn giết tôi, các người nghĩ chỉ vài chiêu thức cỏn con của các người có thể ngăn chặn nổi anh ta được không? Các người cũng nên tự xem xét lại thực lực của bản thân mình trước đã. Thanh kiếm mà Lê Uy Long đang cầm trên tay có thể chẻ đôi cả một chiếc xe tải chỉ bằng một nhát chém! Nếu anh ta thực sự có ý định muốn giết tôi, hiện tại tôi cùng các người cũng đã sớm bỏ mạng!”
Long chủ khinh thường lên tiếng.
Ngụy Nghiêm và các vị quan chức có mặt ở đó đều xấu hổ khi nghe những lời Long chủ nói. Đã biết thực lực của những người hộ soái bảo vệ này là không thể xem thường, giao đấu với bọn họ chẳng khác nào tình cảnh lấy châu chấu đá xe, nếu anh có ý định muốn mưu sát thì chuyện này quả thật quá dễ dàng như trở bàn tay.
“Lê Uy Long, anh hãy nói cho bọn họ biết nguyên do anh cầm kiếm tới đây gặp tôi.”
Long chủ nói.
“Long chủ, tôi nghĩ rằng bên trong tổ chức chúng ta có thể đang có nội gián, vì vậy tôi đích thân mang kiếm đến đây để trực tiếp bảo vệ an nguy của ngài.”
Lê Uy Long giải thích rõ ràng sự tình.
“Các người nghe rõ chưa, Lê hộ soái là vì muốn bảo vệ an nguy cho tôi mà mới mang theo kiếm đến đây, các người còn chưa có hiểu rõ sự tình liền lập tức làm náo loạn cả lên hả?”
Cơ hồ trong lời nói của Long chủ còn mang theo chút tức giận, thì ra Lê Uy Long mang kiếm đến gặp Long chủ là để bảo vệ ngài chứ không hề có ý định mưu sát.
“Hộ soái Lê, tại sao anh nghĩ rằng trong tổ chức của chúng ta đang có gián điệp?”
Long Chủ thắc mắc hỏi.
“Bởi vì Long chủ tổ chức cuộc họp bí mật ở khách sạn Thiên Long chỉ những người cấp cao như chúng ta mới biết. Nhưng trước khi chúng ta đến khách sạn Thiên Long đã có kẻ địch ẩn nấp ở tòa nhà đối diện, hơn nữa còn đã biết được chính xác vị trí phòng của Long chủ. Có thể thấy rằng có ai đó ở sân bay đã tiết lộ tin tức này ra ngoài. Chờ khi đến khách sạn Thiên Long, kẻ đó lại truyền ra chính xác vị trí phòng của Long chủ đang ở.”
Lê Uy Long nói ra suy đoán của chính mình.
“Ý của Lê hộ soái là trước khi chúng ta đến khách sạn Thiên Long đã có đối phương ẩn nấp ở tòa nhà đối diện từ trước rồi sao?”
Long chủ có phần kinh ngạc hỏi lại.
“Đúng vậy. Tôi đã bố trí đầy đủ nhân lực để canh gác xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ sự xâm nhập đáng ngờ nào vào tòa nhà đối diện, có thể cho thấy rằng đối phương có khi cũng đã biết được kế hoạch canh gác của bên ta nên đã thu xếp trước mọi thứ ổn thỏa.”
Lê Uy Long nói tiếp.
Sau khi nghe những lời của Lê Uy Long, Long chủ nhất thời liền tỉnh ngộ suy xét lại mọi chuyện.
Các vị quan chức cuối cùng cũng đã hiểu được tại sao hộ vệ canh gác chặt chẽ như vậy mà đối phương vẫn có thể ẩn nấp được trong tòa nhà đối diện, hóa ra là đã có kế hoạch tỉ mỉ từ trước!
“Lê Uy Long, cậu đúng là người vừa ăn cướp vừa la làng mà!”
Ngụy Nghiêm lúc này lên tiếng.
“Ngụy Nghiêm, lời ông nói có ý tứ gì?”
Lê Uy Long đanh mặt hỏi lại.
“Nếu trong tổ chức của chúng ta có nội gián thì kẻ đó không ai khác chính là cậu!”
Lời nói của ông ta như một câu khẳng định chắc nịch.
“Tại sao ông lại cho rằng chính tôi là kẻ nội gián?”
Lê Uy Long bình tĩnh hỏi lại.
“Bởi vì chính cậu là người đã sắp xếp cho Long chủ ở khách sạn Thiên Long, nên không ai khác cũng chỉ có cậu biết rõ nhất hành tung vị trí của Ngài ấy.”
Ngụy Nghiêm nói lên suy đoán của mình.
“Nếu tôi là nội gián, thì vừa rồi tôi cho xe tải lao vào khách sạn chẳng phải là quá tốt rồi sao? Tôi còn đem xe tải chẻ đôi ra làm gì?”
Lê Uy Long nói.
“Bởi vì cậu thấy kế hoạch chắc chắn đã thất bại, cho nên muốn tự mình trực tiếp hành động, qua đó còn gián tiếp lấy được sự tín nhiệm lần nữa từ Long chủ! Bởi vì nếu chiếc xe tải kia lao vào khách sạn cũng chưa chắc gì lấy được mạng ngài ấy!”
Ngụy Nghiêm tiếp tục phản bác.
“Tôi cả đời trung thành bảo vệ an nguy của Long chủ, cũng chưa từng một lần phản bội ngài ấy. Ông đừng có ở đó mà ăn nói lung tung!”
Lê Uy Long có chút tức giận đáp lại ông ta.
“Trước kia cậu còn có thể trung thành với Long chủ, nhưng từ khi cậu trở thành người kế vị, tham vọng của cậu cũng bắt đầu trỗi dậy, vì thế cậu bắt đầu có ý đồ mưu sát Long chủ để nhanh chóng có thể ngồi vào vị trí cao quý đó.”
Ngụy Nghiêm liền kiêu ngạo nói tiếp.
Long chủ nãy giờ nghe Ngụy Nghiêm nói những lời đó cuối cùng cũng trở nên nóng nảy.
“Bộ trưởng Ngụy, ông đừng có tiếp tục ở đó mà ăn nói hàm hồ, tôi tin tưởng hộ soái Lê nhất định không phải là loại người như thế!”
“Long chủ, tôi cũng không có ý định vu khống cho Lê hộ soái, mà là đều nghĩ về sự an toàn của ngài mà suy xét!”
Long chủ phớt lờ lời nói của ông ta, liền quay sang trực tiếp hỏi Lê Uy Long.
“Lê Uy Long, theo như anh thấy kẻ nội gián có thể sẽ là ai?”